THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 1109

ngoài Phúc vương ra, những người ngoài ấy chắc đều đang mong mình chết
dưới kiếm của Đằng Nguyên? Có điều Tô Minh Ngọc không hề hối hận, y
nhớ tới câu nói của Vân Tương: “Là đám quyền quý cao cao tại thượng kia
dùng cảnh nghèo túng tước đi cơ hội để dân chúng được học. Chính hành vi
cướp đoạt tàn bạo và lừa gạt nhất quán của chúng khiến người dân ngu muội
như ngày hôm nay. Ai khinh bỉ sự ngu muội này, cũng chính là đang tiếp tay
cho chúng!”

Tô Minh Ngọc chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc giữa rừng

người, tuy khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt hai người đã vượt qua cả
không gian và thời gian, vượt qua đám đông xung quanh để tìm thấy nhau,
họ nhìn rõ đáy lòng nhau qua ánh mắt đối phương. Tô Minh Ngọc rạng rỡ
nở nụ cười chiến thắng, chậm rãi giơ ngón cái về phía gã, y biết gã sẽ hiểu
hàm nghĩa của nó.

Vuốt ve thanh Vô Ảnh Phong từng mang vô số vinh quang trong tay,

Tô Minh Ngọc thầm than: “Tiên tổ, cháu không làm nhục thanh chiến đao
do người để lại. Nếu người là cháu, chắc cũng sẽ lựa chọn như vậy đúng
không?”

Nhìn thần thái an nhiên, vẻ mặt tươi cười của Tô Minh Ngọc, Đằng

Nguyên dần hiểu ra sự bảo vệ của y, cũng hiểu ra hàm nghĩa chân chính của
thanh đao bảo vệ. Bủn rủn quỳ gối trước Tô Minh Ngọc, y cúi đầu vái lạy:
“Tô quân! Ngươi mới là võ thánh chân chính!”

Tà dương khuất bóng, sắc trời đỏ như máu. Trên mảnh đất trống xung quanh
tòa tháp, đám đông vẫn đang mòn mỏi chờ, đợi kết quả cuối cùng của trận
quyết đấu. Phúc vương trước giờ chưa từng thân chinh đến đây, lúc này cũng
lần đầu tiên xuất hiện giữa lớp lớp hộ vệ tháp tùng. Bên cạnh lão chính là
đặc sứ Đông Doanh, Giới Xuyên Long Thứ Lang vẻ mặt đang rất căng
thẳng.

Thời khắc này, một người vẫn luồn điềm đạm trầm tĩnh như Phúc

vương cũng thấp thỏm bất an vân vê ngọc như ý trong tay. Trong cơn gió thu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.