THIÊN MÔN HỆ LIỆT - Trang 709

sớm muộn gì cũng phải đi, chi bằng đi ngay bây giờ. Xin cho phép hài nhi
được dâng trà cho cha lần cuối, sau này e rằng cha khó có thể uống được trà
của con nữa rồi.”

Nam Cung Thụy nuốt nước mắt nhận tách trà uống cạn. Lão khẽ đặt

tách trà xuống, thở dài: “Xuất thân trong nhà thế gia, huynh đệ không thể
hòa thuận, cha con không thể đoàn tụ, đúng là không biết may mắn hay bất
hạnh đây!”

Nam Cung Phóng cung kính dập đầu ba vái, lệ rơi lã chã: “Cha tại

thượng, con phải đi đây. Trước khi đi, hài nhi xin cha hãy dạy lại kiếm pháp,
giống như lần đầu tiên cha dạy con.”

Nam Cung Thụy gật đầu, nhẹ nhàng rút bảo kiếm trên giá đỡ xuống,

điều hòa khí tức, chậm rãi vung trường kiếm, giống như lần đầu tiên dạy con
trai mình bộ kiếm pháp này.

Bảy mươi hai chiêu kiếm pháp đã qua hơn nửa, Nam Cung Thụy chảy

ròng mồ hôi lạnh, xuất thủ càng lúc càng chậm. Kiếm pháp còn chưa thi
triển xong, lão đột ngột thu kiếm đứng lại, lấy kiếm chống đất, chua chát
hỏi: “Con đã bỏ gì vào trong trà?”

Nam Cung Phóng lùi về sau mấy bước, căng thẳng nhìn cha, run giọng

nói: “Tô Cân Tán!”

Nam Cung Thụy mềm nhũn người ngã phịch xuống đất, ngửa mặt thở

dài: “Thật không ngờ! Nam Cung Thụy ta cả đời anh minh lại trúng Tô Cân
Tán của con trai ta!”

Nam Cung Phóng vội quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: “Xin cha

lượng thứ, Tô Cân Tán không phải thuốc trí mạng, hài nhi không dám hại
cha.”

“Nhưng nó có thể khiến kẻ uống phải kiệt sức liệt người vĩnh viễn.”

Nam Cung Thụy cười khổ nói: “Con vì muốn bảo toàn quyền thừa kế mà
không tiếc báo đáp cha như vậy.”

Nam Cung Phóng ngẩng đầu căm hận nói: “Con từ nhỏ ăn ngon mặc

đẹp, tiền hô hậu ủng, nhất hô bách ứng, sớm đã quen làm một công tử hào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.