THIỀN MỘNG - Trang 203

cách lơ đễnh. Dường như những lúc đó, đầu óc cô đang ở phương trời nào.
Trong ánh mắt cô có lúc anh đọc được nỗi buồn vô hạn. "Nếu không thích
cô nên ở nhà, đừng làm tốn thời gian của người khác vô ích như thế", anh
nói với vẻ phẫn nộ. Cô giật mình thảng thốt. Rồi cô bật khóc nức nở. Hành
động ngoài dự kiến đó khiến anh bối rối. Lát sau, khi đã ngừng khóc, cô
quay sang anh, nói: "Không! Tôi phải học. Tôi rất cần học. Lần sau, tôi sẽ
cố gắng hơn!". Những buổi sau, cô học nghiêm túc hơn. Cô là người thông
minh nên tiếp thu bài khá nhanh. Tiếng Anh của cô cũng bắt đầu được cải
thiện. Anh không biết nhiều về cô, chỉ biết cô tên Thu, người ngoại tỉnh,
hiện nay cô đang làm việc cho một cơ quan nào đấy. Ngày đi làm, buổi tối
đến lớp học vi tính, với anh ngần ấy cũng đủ khâm phục cô về sự cố gắng.

Anh có tình cảm với cô lúc nào chẳng rõ. Có lẽ bởi vẻ đặc biệt của cô

khiến trái tim anh đập rộn ngay từ lần gặp đầu, bởi những buổi anh ở lại
cùng cô học bài. Có vài lần cô nhận lời đi uống cà phê với anh. Cũng có vài
lần anh chủ động xin được đưa cô về. Những hôm cô không đến lớp, suốt
buổi tối anh cứ thẫn thờ, những bài giảng rời rạc, thiếu sinh khí. Kết thúc
buổi học, anh phóng xe như bay đến chỗ cô. Nhưng khi đứng trước cổng
dãy nhà trọ tối om, anh lại không đủ can đảm bấm chuông. Rồi anh lại
nghĩ: Rõ vớ vẩn. Mình đã là gì của cô ấy đâu. Và lẳng lặng dắt xe về.

"Thu! Anh yêu em!". Cuối cùng anh cũng nắm tay cô, nói ra điều ấy.

Cô nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng. Cặp mắt to tròn mở căng vẻ xúc động.
Lát sau cô gỡ bàn tay ra khỏi tay anh, trả lời vô cảm: "Rồi anh sẽ ân hận
như những người con trai khác thôi?". Câu trả lời của cô khiến anh hụt
hẫng. "Em đã từng yêu?", anh hỏi. "Phải!", cô gật đầu. Hai người ngồi lặng
lúc lâu. Ly cà phê nóng đã nguội ngắt. Cuối cùng anh nói như một lời
khẳng định: "Tôi mặc kệ! Tôi chỉ biết rằng, tôi yêu em!". Cô không nói
thêm lời nào, đứng dậy bỏ ra về. "Chúng ta cần nói chuyện". Tối hôm sau,
kết thúc buổi học, anh chặn cô ở cầu thang khi cô ra về. Cô nhìn anh với
ánh mắt đáng thương: "Vậy anh hiểu gì về tôi?". Anh đứng chôn chân nhìn
bóng cô nhỏ nhoi khuất trên đường. Những buổi học sau không thấy cô đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.