THIỀN MỘNG - Trang 42

- Em không xứng với anh đâu. Em nói thật đấy. Em chỉ là một gái

điếm. Em gặp một người đàn ông, một trong số những khách làng chơi. Rồi
em yêu. Rồi em bị ruồng bỏ.

Kim và cô út đến bến xe vào lúc tờ mờ sáng. Xung quanh anh lố nhố

người đứng ngồi.

- Cô không thể nào quên được mối tình ngày xưa phải không? - Kim

hỏi.

Cô út không đáp. Tự nhiên Kim muốn cáu với cô út. Nhưng rồi Kim

thấy mình thật vô lí. Chuyến xe về thành phố cũng sắp tới. Kim vòng tay
ôm cô út. Người cô lạnh toát. Trong thân thể cô anh cảm thấy có một mầm
sống đang cựa quậy. Kim đẩy cô ra:

- Cô có thai phải không?

Cô út gật đầu.

- Chúc mừng cô - Kim nói.

Cô mỉm cười mãn nguyện. Đó là nụ cười hạnh phúc nhất của cô út mà

Kim được thấy.

Chẳng có ai sống mãi mà không chết. Tiễn người chết về thế giới bên

kia là một nghi lễ thiêng liêng. Hồi nhỏ Kim đã từng chứng kiến nhiều đám
tang người già người trẻ. Những thân hình cứng đơ lạnh ngắt được buộc
chặt tay chân, quấn kín bằng vải diềm bâu trắng đặt nằm trong quan tài, rồi
đậy nắp và chốt chặt bằng loại đinh năm dài, sắc. Rồi những đêm triền
miên ám ảnh về người chết. Cô út chết đúng dịp Kim về nước nghỉ hè.
Người ta vớt cô ở dưới sông lên, tím tái nhợt nhạt nhưng vẫn gọn gàng và
đẹp. Khóe miệng cô có nụ cười còn đọng đó. Khi sống không mấy khi Kim
thấy cô cười. Vậy mà khi chết sao cô lại cười? Phải chăng chỉ khi chết
người ta mới thực sự được giải thoát, được thanh thản. Kim cùng những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.