đỡ cho Liệt La Đặc, ánh mắt dừng lại trên người Liệt La Đặc thật lâu.
Nụ cười nơi khóe miệng dần dần rõ ràng, thấy vậy, Liệt La Đặc sởn gai
ốc, nam tử này là người nham hiểm, tốt nhất ít đắc tội thì tốt hơn, mặc dù
khắp Mạn La đế quốc chưa từng có người dám hại người của chủ tử, nhưng
sáng không đến, trong tối khó nói.
Liệt La Đặc dựng tóc gáy, hướng về phía Địch Trạch nói: "Mới vừa rồi là
tại hạ lỗ mãng, thỉnh đại nhân ngài không so đo với tiểu nhân."
Nói ra những lời này, ngay cả Liệt La Đặc cũng không thể tin được thành
ý của mình, nhưng có nói vẫn tốt hơn.
Địch Trạch cười lắc đầu.
Chuyện ngoài dự đoán của Thiên Nguyệt Triệt, nam tử trên lôi đài có vẻ
không muốn sống, giống như là đưa chính mình vào chỗ chết.
"Nam tử kia là Tệ Cự, là chú kiếm sư." Địch Trạch giải thích.
"Chú kiếm sư?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng Địch Trạch,
trong mắt có chút không giải thích được.
"Uh, là chú kiếm sư của gia tộc Nhĩ Đặc Lãng, hắn có một đệ đệ vô cùng
xinh đẹp, người mà Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực muốn đã lâu. Nguyên nhân
xảy ra chuyện hình như là một tháng trước, có một kiếm sĩ đặt kiếm ở chú
kiếm quán của gia tộc Nhĩ Đặc Lãng, nhưng sau đó thanh kiếm có vấn đề,
vì vậy chú kiếm quán bồi thường rất nhiều kim tệ, mà thanh kiếm này do
Tệ Cự chịu trách nhiệm. Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực bắt đền hắn, mặc dù thu
nhập của chú kiếm sư không tệ, nhưng kiếm của kiếm sĩ vô cùng trân quý,
Tệ Cự lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy, cho nên Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực
cho hắn khoảng thời gian một tháng, mà một tháng sau chính là hôm nay,
nếu Tệ Cự không có kim tệ, Nhĩ Đặc Lãng sẽ bắt đệ đệ của hắn gán nợ.