"Uh, ngươi trông chừng." Nước ấm bốc hơi, giúp người đi đường mấy
ngày liên tiếp buông lỏng thân thể: "Mặc dù không thư thích như trong
cung, nhưng dục dũng nho nhỏ cũng khá thoải mái." Thiên Nguyệt Triệt
ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần, cảm thán.
"Sau này, chúng ta ngao du, Triệt nhi muốn đi đâu, liền đi nơi đó." Thiên
Nguyệt Thần tựa vào dục dũng, làm hoàng đế không tệ, nhưng ôm bảo bối
trong lòng, càng thỏa mãn hơn.
"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thế giới này không có nhiều thứ để
giết thời gian như ở hiện đại, mà hoàng cung khiến hắn mất tự do: "Phụ
hoàng, như vậy thật tốt." Tay đập đập trong nước: "Phụ hoàng, đang đợi
người sao?"
"Cái gì cũng không gạt được ngươi." Thiên Nguyệt Thần nhéo mũi hắn:
"Phù Nhĩ Đặc gia chủ là nam tước, tước vị được thừa kế, mà nam tước này
có bốn nhi tử, hôm nay chúng ta bắt được hai, còn hai, nếu đoán không sai,
tối nay, hai người còn lại sẽ tới đây." Tối đến, quả nhiên như Thiên Nguyệt
Thần đoán, lão đại và lão tứ mang người tới ám toán.
"Các ngươi... Các ngươi... ." Lão đại giờ mới hiểu, họ trúng kế.
"Chủ tử, đưa tới chỗ thành quản chứ?" Nặc Kiệt nghĩ thầm, nếu như đưa
tới, vậy để hắn đi, cho hắn uy phong một chút.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: "Để Minh Nhất làm." Thấy Minh Nhất dẫn
người rời đi, Nặc Kiệt ủ rũ.
"Ngươi tức giận cái gì, phụ hoàng sợ hình tượng của ngươi quá rõ ràng."
Thiên Nguyệt Triệt ngồi đầu giường, vận nội y bạch sắc, hảo tâm an ủi.
"Ý của tiểu điện hạ, nô tài không rõ." Nặc Kiệt còn chìm đắm trong suy
nghĩ của mình.