THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1278

"Vậy sao? Là chuyện gì khiến ngươi cảm thấy ta chịu oan ức?" Thiên

Nguyệt Triệt không khỏi tò mò, Nặc Kiệt luôn có những ý nghĩ kì lạ, khiến
mọi người buồn cười, đến tuổi này còn hồn nhiên ngây thơ như vậy, thực
khác người.

"Nghĩ mà xem, tiểu điện hạ là người anh minh, tân tân khổ khổ khôi

phục tướng mạo người chết, nếu thất bại trong gang tấc, không phải lãng
phí thời gian của ngài sao?" Nặc Kiệt nói đúng sự thật, nhưng thực ra hắn
muốn nói, chủ yếu là lãng phí thời gian du ngoạn của bọn họ, đã ở đây năm
ngày, mà nơi này mới vượt qua thiên tai, đâu có chỗ để du ngoạn.

"Sẽ không." Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt: "Nặc Kiệt? Thi thể là thứ

đáng được tôn kính, bởi vì nó là căn cứ duy nhất chứng tỏ một người từng
sống trên thế giới này, cho nên, nó rất đáng giá."

Di?

Nặc Kiệt bắt đầu suy tư, mặc dù lời của tiểu điện hạ thường thường rất

khó hiểu, nhưng lần này hắn có chút hiểu rõ, thi thể là căn cứ duy nhất
chứng tỏ một người từng sống trên thế giới này sao?

Lúc tìm kiếm người trong bức họa, Thiên Nguyệt Thần sử dụng năm

ngày ở Nam Giang tổ chức cho thành dân đào giếng, đưa nước vào, dù sao
nước là nguồn gốc của sinh mệnh, sau đó trồng lương thực.

Vì y tự mình ra đồng, nên thành dân có động lực đặc biệt.

"Nặc Kiệt, đem mầm rau xanh tới đây." Tính cực nhất là Thiên Nguyệt

Triệt, hắn đã đến tuổi này, cũng chưa từng thử qua, đương nhiên việc trồng
trọt dễ dàng hấp dẫn hắn.

Hiện tại, hắn xăn ống quần, vén tay áo, đi chân trần trong bùn đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.