Thần thương hại nhìn tiểu đông tây, trong mắt là không đành lòng.
"Ngươi có ý gì?" Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi, lại còn nói trí nhớ của
hắn kém đi, nam nhân này có chủ tâm đối nghịch với hắn, không để hắn
thắng.
"Triệt nhi nên nhớ kỹ, chúng ta đánh cuộc ai săn được nhiều thú hơn,
đúng không?" Thiên Nguyệt Thần ôn hòa hỏi.
"Nói nhảm, trí nhớ của bổn điện rất tốt." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo
ngẩng đầu.
"Như vậy, người Triệt nhi tìm được không phải là thú."
"Ngươi... ." Hừ, không muốn thừa nhận thua dưới tay ta, phụ hoàng thật
hẹp hòi, nhân gia vận khí tốt hơn y là sai sao? Bất mãn trợn mắt nhìn y: "Ai
nói người không phải là thú, bổn điện nói được là được."
Hai mắt trừng to, giống như chỉ cần Thiên Nguyệt Thần nói một chữ
không, hắn sẽ liều mạng với y.
"Triệt nhi, đây là xảo trá?" Thiên Nguyệt Thần cùng chơi với hắn.
"Hừ, lời nói của bổn điện đáng giá ngàn vàng, phụ hoàng là vua của một
nước, nên dũng cảm nhận thua."
"Được rồi, nếu Triệt nhi nói như vậy, trẫm cố mà thừa nhận người cũng
là thú, nhưng trẫm vẫn thắng, Triệt nhi có biết tại sao?" Đôi mắt sâu thẳm
của Thiên Nguyệt Thần nhìn thẳng vàoThiên Nguyệt Triệt, thanh âm đầy
lôi cuốn.
"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt rất muốn nghe y định nói gì, còn cố mà
thừa nhận, thật tức chết hắn.