THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1351

"Phụ hoàng, là hắn." Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào một nam tử đang quanh

quẩn trong phòng gần đó, "Là nam tử lúc trước ta giao ngọc bội, ngươi
xem, lão phụ nhân bên cạnh nam tử chính là mẫu thân của hắn, nói như vậy
lão phụ nhân đã được đưa đến, Đàn Thành uổng công một chuyến."

"Sợ là bị giam lỏng, nhưng tạm thời án binh bất động, để Minh Nhất âm

thầm bảo vệ bọn họ, những thứ khác chờ đối phương hành động rồi hãy
nói." Huống chi tin tức từ đế đô chưa tới, lúc này chỉ có thể chờ.

"Ừm."

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hai người rời khỏi phủ thành chủ.

Ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc, Nặc Kiệt đã chờ trước phòng, thấy bọn

họ mở cửa, Nặc Kiệt kích động kêu lên, chuyện tối hôm qua có vẻ đả kích
hắn rất lớn.

"Chủ nhân... Tiểu thiếu gia... ." Nặc Kiệt dùng khăn che mặt, ủy khuất

nhìn hai người.

Mở cửa là Thiên Nguyệt Thần, thấy hắn như vậy chỉ kém không té xỉu

tại chỗ: "Ngươi có chuyện gì?"

Nghe Thiên Nguyệt Thần hỏi, Nặc Kiệt càng gia khuất, hai mắt ngập

nước: "Tối hôm qua tách khỏi chủ nhân, nô tài vất vả mới trốn được đám
thành dân kia, kết quả vẫn bị bọn họ đả thương." Đám người kia căn bản là
bạo dân, ô ô ô... Nặc Kiệt cảm thấy mình thật đáng thương, mặt của hắn
vốn bóng loáng, da được bảo dưỡng thật tốt, bây giờ, từng vết xanh tím.

Thiên Nguyệt Triệt nhanh tay lẹ mắt vén khăn của Nặc Kiệt, sau đó xem

thường: "Trên mặt vẽ hoa một chút cũng ngạc nhiên như vậy?"

"Tiểu thiếu gia, cái này rất nghiêm trọng, nô tài chưa bao giờ chịu đả

thương nặng như thế." Nặc Kiệt giải thích, trong hoàng cung ai dám khai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.