thấy bóng dáng tân nương tử. Tốc độ này, Thiên Nguyệt Thần tự nhận
chính mình cũng không nhanh như vậy, "Có gì khác thường?" Không trách
tội bọn họ.
"Lúc ấy bốn bề tỏa sương khói, khiến mọi người nhắm mắt lại, không
nhìn thấy gì, lúc mở mắt thì Bỉ tiểu thư đã biến mất, nhưng tìm kiếm dọc
đường, không có ai khác rời đi." Hơn nữa, đối phương muốn bắt một
người, tốc độ không thể nhanh như vậy.
"Vậy sao? Tìm chung quanh xem có dấu vết lưu lại không, đội ngũ rước
dâu tiếp tục." Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh.
Tiếp tục? Nhất thời đội ngũ rước dâu không rõ ý của Thiên Nguyệt Thần,
tân nương tử không còn, tiếp tục cái gì?
"Chủ nhân, Bỉ tiểu thư đã bị cướp đi." Nặc Kiệt nhắc nhở. Nghĩ thầm,
chẳng lẽ bệ hạ choáng đầu? Không có tân nương tử, làm sao ăn nói với Bỉ
lão gia, còn tiếp tục cái gì a? Lúc này trong kiệu hoa truyền đến thanh âm,
mọi người sững sờ, cho là vật gì đó, tiếp theo hai mắt trừng lớn, Bỉ tiểu thư
vén kiệu hoa lên. Đây là?
Mọi người đầy nghi ngờ, không phải tân nương tử bị cướp ư? Sao còn ở
đây? Bà mối lanh lợi hơn, nếu tân nương tử không có chuyện, đương nhiên
tiếp tục, một lát sau kèn trống vang lên, đội ngũ rước dâu vô cùng náo nhiệt
trở về.
"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì? Nếu Bỉ tiểu thư còn, vậy người bị cướp đi là
ai?" Nặc Kiệt kéo dài lỗ tai.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi: "Ngươi đoán xem." Đoán? Nặc Kiệt chán
nản, chuyện gì bệ hạ cũng giống tiểu điện hạ, thích bắt người khác suy
đoán? Ai không biết Nặc Kiệt hắn kém khoản này, hắn đâu phải tiểu tử Liệt
La Đặc, thích đánh đố. Ai...