THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 276

Chỗ duy nhất giống nhau giữa hai người chính là trong đôi mắt kia có

một tia vô tình cùng lạnh nhạt.

Người như vậy sợ là ai yêu cũng sẽ thống khổ cả đời.

Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt đặt ở trên mặt đất, lại thấy

Thiên Nguyệt Triệt vòng tay quanh cổ của hắn, thế nào cũng không muốn
buông ra.

Mày rậm khơi lên, giọng nói có chút trầm thấp: “Chẳng lễ Triệt nhi

giống như hài tử lần đầu rời nhà, muốn phụ hoàng cho một cái hôn an ủi?”

Nghe vậy, thân thể Thiên Nguyệt Triệt vừa động, nhanh chóng buông tay

nhỏ bé ra, trong đôi mắt kim sắc là ủy khuất nói không ra lời.

Thùng thùng…

Nhanh chóng chạy đến bên cạnh năm lão đầu.

Trong mắt Thiên Nguyệt Thần đều là ý cười nồng đậm, tiến lên phía

trước: “Năm vị lão sư, tiểu đông tây của ta giao cho các ngươi chiếu cố.”

Năm lão đầu cả kinh, âm thầm mắng bệ hạ thiên vị, hướng về phía tiểu

điện hạ thì nhu tình, lại tự tiếu phi tiếu hướng về phía bọn họ thể hiện uy
hiếp rõ rệt.

Thiên Nguyệt Thần cố ý đề cao hai chữ “Của ta”, còn chưa đủ để nói rõ

tầm quan trọng của tiểu oa nhi này sao?

Đương nhiên bọn họ rõ ràng.

“Bệ hạ yên tâm.” Thanh âm trả lời rất là cung kính, nhưng trong đầu

đang nghĩ tới chủ ý làm thế nào để khi dễ tiểu oa nhi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.