THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 347

Đây là một chuyện tốt, nhưng đối với chủ nhân mà nói, nét mặt quá mức

phong phú cũng không phải là một chuyện tốt.

“Chủ tử… ?” Lúc đầu Đàn Thành còn có thể bình tĩnh nhận ánh mắt của

Thiên Nguyệt Triệt, nhưng im lặng cùng một hài tử nhìn nhau thật sự
không quen, huống chi người này là chủ nhân của hắn.

Cho nên Đàn Thành nhắm mắt lại.

Thiên Nguyệt Triệt khẽ nở nụ cười: “Đàn Thành, có lẽ có một ngày

ngươi sẽ phát hiện ý nghĩa khi được sống, nhưng ta không phải là một
người nhân từ.”

Giống như tuyên bố, lại giống như cảnh cáo.

Tim Đàn Thành nhảy lên, hắn biết ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt: “Không

có ngày đó.”

Đàn Thành thấp giọng nói, như chứng minh cái gì đó, nhưng chính hắn

cũng không biết, tại sao không có một ngày như vậy, tại sao có thể khẳng
định hắn vĩnh viễn không phản bội Thiên Nguyệt Triệt.

Chỉ là trong lòng phảng phất có một thanh âm càng kiên quyết hơn so

với chính mình.

Sẽ không sao?

Thiên Nguyệt Triệt cười không nói.

Phía trước chính là phủ nội vụ, có mấy bóng người loáng thoáng ở rất xa,

mà ở phía bên này Thiên Nguyệt Triệt còn có thể nghe thấy một chút tiếng
ồn.

Rảo bước tiến lên cửa, bên trong càng ầm ĩ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.