THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 47

Bối Đức Nhĩ không hiểu thần thái trong mắt đế vương, cũng không biết

làm thế nào, hắn cảm nhận được giờ phút này tâm tình của bệ hạ phi
thường tốt, trong lòng có chút nghi ngờ, không phải bê hạ nên khẩn trương
cùng tức giận sao?

Đột nhiên cảm giác được không khí quanh thân có chút bị đè nén, tâm

Bối Đức Nhĩ căng thẳng, cái trán đổ mồ hôi.

“Ngươi đang suy đoán lòng trẫm sao?” Thanh âm trầm thấp không vô

tình như trước, mà phảng phất có thể mê hoặc lòng người, nhưng nghe vào
trong tai Bối Đức Nhĩ không khỏi kinh hãi.

“Vi thần đáng chết.” Hai chân khẽ cong, Bối Đức Nhĩ quỳ xuống.

Bàn tay tôn quý tay vỗ về cánh hoa kim sắc, trong hai mắt sâu không

thấy đáy của nam nhân hiện ra trận trận toan tính thú vị, tay khẽ vừa dùng
lực, môi mỏng mở ra: “Muốn một người chết còn không đơn giản sao?”

Trong phút chốc Mạn Đà La kim sắc tượng trưng cho thần thánh từ trên

nhánh cây rơi xuống, đế vương duỗi tay ra, Mạn Đà La kim sắc bay tới
trước mắt Bối Đức Nhĩ đang quỳ trên mặt đất.

Bối Đức Nhĩ cảm giác được máu toàn thân từ từ kết băng, bắt đầu từ hai

chân, từ trái tim, dọc theo chung quanh, không ngừng trở nên lạnh.

“Đứng lên đi.” Nhìn Thiên Nguyệt Thần chuyển động, toàn thân Bối

Đức Nhĩ vẫn run run không dứt, thân thể chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ,
ánh trăng sáng tỏ lộ ra hơi thở âm trầm.

Toàn thân Bối Đức Nhĩ buông lỏng rồi lại vô lực té trên mặt đất.

Đều nói quân tâm khó dò, mới vừa rồi hắn là từ bên bờ sinh tử thoát ra a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.