Cảm giác ấm áp giống như ánh mặt trời sau giờ ngọ, giờ khắc này, hài tử
này cực kỳ giống tuyết liên, thuần khiết vô hạ.
Rất nhanh, địa long vốn tụ chung một chỗ tản ra các phương hướng khác
nhau, mà từ đầu đến cuối Thiên Nguyệt Triệt vẫn chỉ nhàn nhạt cười.
“Chủ nhân, đây là?” Thánh Anh tò mò hỏi.
Nghe vậy, nụ cười trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt càng sâu: “Nếu
ngũ hành đan xen, chỉ cần đánh gãy một, cho nên bổn điện hạ phân phó
chúng nó tìm khoảng một dặm trong lòng đất những thi thể hoặc là hài cốt
được chôn giấu, Thánh Anh không cảm thấy đối phó với thứ chướng mắt,
hủy diệt không phải là phương pháp đơn giản nhất sao?”
Cái gì?
Thụy Miện nghe, tâm không khỏi run lên, hài tử này, rốt cục hài tử
này…
“Thánh Anh thụ giáo, tạ chủ tử nhắc nhở.” Thánh Anh ôn hòa cười, đối
với nàng mà nói chủ nhân cũng là trời, hắn nói cái gì thì là cái đó.
Bởi vì có vô số địa long nên hiệu suất làm việc rất nhanh chóng, tử nền
đất bùn, trong nháy mắt, ba người thấy được địa long mang theo một bộ
xương trắng xuất hiện trước mắt.
Thiên Nguyệt Triệt lại ngồi xổm xuống một lần nữa: “Cám ơn các ngươi,
các ngươi đều là hảo hài tử.”
Mặc dù địa long không nói, nhưng cũng không chứng tỏ bọn nó ngu
ngốc, bọn nó tha bộ xương trắng này tới đây là vì cảm thấy vật này có lẽ
làm Thiên Nguyệt Triệt thích, cho nên mới lấy lòng hắn.