Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện nhìn nhau, lo lắng nhất là Thụy
Miện: “Ta đi xem.”
“Cùng đi.” Thiên Nguyệt Triệt nói thêm.
Thụy Miện nhìn hắn một cái: “Thân thể của ngươi?” Dù sao hắn cũng
chỉ là một hài tử, Thụy Miện sợ thể lực hắn không tốt.
“Không có gì đáng ngại, chuyện này quan trọng hơn.” Thiên Nguyệt
Triệt cự tuyệt: “Đàn, ôm ta đi.”
“Vâng.”
Bước qua cánh cửa, mọi người đi tới phòng Thụy Phi.
Hành lang khách điếm tối đen, phảng phất giống như bị cái gì đó bao
phủ.
“Chính là chỗ này .” Lúc trước Đàn Thành có đi xem qua, cho nên biết
phòng Thụy Phi ở đâu: ” Phòng khóa ngoài, nói như vậy trong phòng
không có ai.”
“Bọn ta vào xem.” Nói không chừng người đang ở bên trong, phía ngoài
bị người khác khóa trái .
Lúc này cửa sổ ngoài hành lang có tiếng gió thổi qua, cảm giác u ám,
giống như bị người ở trong bóng tối theo dõi.
“Ân.” Thụy Miện đồng ý, lấy một cây tiểu đao từ trong túi ra, khóa cửa
nhanh chóng bị phá.
Tiểu đao 10 năm không dùng, vẫn cực kỳ sắc bén.
Trong phòng không có một bóng người, ngay cả chăn cũng được xếp
ngăn nắp.