“Đã như vậy, chúng ta tìm Thụy Phi trước, ngươi có cách gì?” Thiên
Nguyệt Triệt hỏi Thụy Miện.
Thụy Miện giơ giơ giấy trắng trong tay, đây là trang giấy Thụy Phi mới
vừa lưu lại trong phòng.
Thiên Nguyệt Triệt nhướng mày, không có mở miệng, chờ bước tiếp theo
của Thụy Miện.
Thụy Miện từ túi của hắn lấy ra tràng kỷ hình tròn bằng gỗ đào, trên
tràng kỷ có một cái kim châm thật nhỏ, cũng có chút giống với la bàn ở
hiện đại, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.
Thụy Miện cắn ngón trỏ tay phải, xuất vài giọt máu, viết bùa chú ở trên
tờ giấy, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đặt trang giấy trên tràng kỷ
bằng gỗ đào, thiêu đốt.
Càng khiến người ta bị đè nén chính là, kim châm vốn bất động, cư
nhiên động đậy.
“Đồ chơi này cũng thật thú vị.”
“Đây là bảo bối của đạo gia chúng ta, đây là chú huyết, chỉ có thân nhân
mới có thể dùng chú huyết dẫn đường.” Thụy Miện giải thích: “Bên này,
Tiểu Phi đi hướng này.”
Bên này?
Theo phương hướng kim châm nhìn lại, chân mày mọi người không thể
không nhíu chặt.
“Đường này dẫn ra bến tàu.” Tính cách Đàn Thành luôn luôn thu liễm
cũng không khỏi toát ra lo lắng.