Bọn họ theo cầu thang đi tới,cửa phía trước khép hờ, liền mở mở ra, bên
trong có một cỗ mùi thối rữa xông vào trong mũi.
Ân hừ…
Thiên Nguyệt Triệt cố gắng bịt lỗ mũi, cái mùi chết tiệt kia cực kỳ khó
ngửi.
Thụy Miện là người đầu tiên đi vào: “Tiểu Phi… Tiểu Phi… .” Lớn tiếng
kêu to, không để ý có đánh thức thứ gì hay không.
Nữ quỷ đứng ở cửa nhìn Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu dd, ta không vào, bên
trong quá thối, ta sợ dơ quần áo của ta.” Nữ quỷ không chỉ là một quỷ ngu
ngốc, hơn nữa tựa hồ cũng rất yêu sự xinh đẹp .
Thiên Nguyệt Triệt do dự một chút, để cho Thụy Miện đi vào một mình,
có chút bất nghĩa, cuối cùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, kiên trì đi vào theo.
Trong khoang thuyền một mảnh đen kịt, căn bản không nhìn rõ cái gì,
ngón tay Thiên Nguyệt Triệt vận đông Quang linh tử, cảnh tượng theo ánh
sáng đập vào mắt, làm cho hai người thiếu chút nữa nhịn không được tông
cửa xông ra.
Khắp nơi đều có thi thể, hơn nữa những thi thể này đã bị hư thối, lộ ra
bạch cốt, thậm chí còn có nhưng con trùng nhỏ đục khoét phía trên, trên
mặt đất dinh dính, nếu như không nhầm, thì đó là máu người, có lẽ là nước
mủ hư thối.
Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới lúc mới lên thuyền, nói như vậy
thanh âm ngày đó hắn gặp phải có lẽ không đơn giản như vậy.
Ân… Ân…