Nếu như đổi thân phận?
Vậy, mình cũng không thích quản chuyện người khác, giống như Thiên
Nguyệt Triệt nói.
Nhưng là? Hắn, thật là một hài tử năm tuổi sao?
Cách Lực Hộc hướng phía Thiên Nguyệt Triệt cúi xuống: “Hôm nay ta
nghĩ không ra lý do, lý do để ngươi cứu Tiểu Phi, ta biết chỉ dựa vào ta nói
ta yêu hắn thật sự không đủ . Nam nhân cùng nam nhân, nói ra cũng có
chút buồn cười, nhưng hắn là người ta nguyện dùng cả tính mạng để yêu.
Công tử nghe Cách Lực Hộc một lời: ta tạm thiếu công tử ba chuyện,
chân trời góc biển, chỉ cần công tử phân phó, trong phạm vi năng lực của
Cách Lực Hộc, nhất định làm được.”
Nga? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Bổn điện tin tưởng lời của ngươi
như thế nào?”
Cách Lực Hộc sớm biết như thế Thiên Nguyệt Triệt sẽ nói như vậy, từ
trong lòng ngực lấy ra một khối lệnh bài: “Đây là Sắc Vi lệnh của Sắc Vi đế
quốc, có nó giống như hoàng đế đích thân tới, mà có thể huy động 60 vạn
nhân mã của Sắc Vi đế quốc, ta tạm thời đem lệnh bài đặt chỗ công tử.”
“Cách Lực Hộc.” Mở miệng chính là Thụy Miện: “Sắc Vi lệnh không
phải trò đùa… .”
“Thụy Miện.” Cách Lực Hộc xoay người nhìn bạn tốt: “Tiểu Phi đối với
ta mà nói là tất cả.”
Ngũ thải quang mang phát ra từ mắt Thiên Nguyệt Triệt, một trận gió
thổi qua, Sắc Vi lệnh đã ở trong tay Thiên Nguyệt Triệt, hình dáng Sắc Vi
hoa được khắc trên lệnh bài, đẹp không thể tả.