THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 630

Đi theo mùi hương, tiến về phía trước, đám người Thiên Nguyệt Triệt đi

tới trước một đình viện rất hẻo lánh, cũng không có thị vệ canh gác.

“Vào xem.” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa bước vào.

“Oa… Thật xinh đẹp.” Đàn là nữ nhân, thấy cả vườn anh túc nhịn, không

được kêu lên.

Hồng sắc (màu đỏ), bạch sắc, nơi này quả thực là một biển anh túc,

Thiên Nguyệt Triệt liền nhớ tới biển người giai cấp vô sản đi biểu tình, xem
ra còn kém tiểu viện hoa anh túc này.

“Cẩn thận, đừng đụng những thứ này, có độc.” Đương nhiên chỉ nhẹ

nhàng chạm vào cũng không thương tổn người, nhưng không biết tại sao
đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt không hy vọng những sinh mệnh mỹ lệ này bị
tay người tầm thường chạm vào.

“Độc, không thể nào, nếu hoa anh túc trong truyền thuyết của Anh Túc

đế quốc có độc, vậy tại sao trong viện tử này còn có nhiều như vậy?” Đàn
có chút không tin, nhưng cố nén ý muốn chạm vào, loài người luôn nhạy
cảm đối với cái chết.

“Ngươi cảm thấy nó đẹp không?” Thiên Nguyệt Triệt xoay người hỏi

Đàn Thành.

Đàn Thành không biết dụng ý của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng hắn cũng

biết thưởng thức cái đẹp, mà lúc này Anh Túc đã kết quả, xuất hiện những
nụ hoa duyên dáng.

“Đẹp.” Đàn Thành nói, không chỉ một đẹp chữ có thể lý giải, mới đầu

nhìn, chẳng qua là cảm thấy những đóa hoa nhỏ này rất kiên cường sống
trên đất đá khô cằn, song khi thu vào tầm mắt sẽ rời đi không được, phảng
phất thứ gì đó dụ hoặc ánh mắt con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.