THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 665

“Ân?” Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, mắt phượng yêu mị dừng ở nhi tử

bảo bối trong ngực, từng đợt từng đợt quang mang nhu hòa tản ra trong mắt
hắn.

“Sau này Triệt nhi sẽ đối tốt với Nặc Kiệt hơn một chút .” Đồng âm nhàn

nhạt xen lẫn nghẹn ngào.

Tâm Thiên Nguyệt Thần nhói lên, trong lòng cảm động: “Sao Triệt nhi

khóc?” Hắn là tiểu đông tây cao ngạo, khó có khi nào rơi lệ.

“Nói lung tung… Ta… Ta chỉ là cảm động, hóa ra Nặc Kiệt tốt như vậy.”

Hắn trước kia còn uy hiếp Nặc Kiệt, thật là hơi quá đáng.

Mục mâu hắc sắc lóe ra quang mang, hơi thở nóng rực đầy nam tính

không ngừng liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt: ” Hóa ra Triệt nhi của ta khả
ái như thế.”

Hắn chỉ là hài tử mười tám tuổi, bất kể thông minh như thế nào, đáy lòng

của hắn vẫn còn một phần còn ngây thơ, không giống mình, ánh mắt hồn
nhiên luôn dừng lại ở trên người của mình, mà tâm của mình cũng bị vây
khốn trong đó.

Hài tử này, hắn sợ là không thể buông được nữa, mà người đặc biệt như

vậy cũng chỉ thuộc về một mình hắn.

Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm thật chặt, hôn nhẹ lên mái tóc Thiên Nguyệt

Triệt, hưởng thụ mùi thơm.

Khả ái? Thiên Nguyệt Triệt chuyển động con ngươi tròn trịa, chưa từng

có người nói hắn khả ái, lúc ở trên địa cầu, hắn và mẫu thân sinh sống hèn
mọn trong góc, tất cả mọi người nói hắn là con hoang, nói hắn buồn nôn.
Sau khi mẫu thân chết, hắn được lão đầu tử đón về nhà bổ nhiệm là người
thừa kế, tất cả mọi người nói hắn thông minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.