thản nói, hai đầu lông mày không che dấu được hứng thú đối với Thiên
Nguyệt Triệt: “Tiểu điện hạ mới nói tháng trước cứu hai người, một người
có tên tương tự bổn cung, không biết người này xưng hô thế nào?”
Nếu tương tự vậy thì không chỉ là xấp xỉ mà thôi, Cách Lực Tân cẩn thận
hỏi, trong thiên hạ tuy có nhiều tên tương tự nhau, nhưng hắn tin không có
sự trùng hợp đến vậy.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt nâng đầu suy tư trong chốc lát: “Không quá
nhớ kỹ.” Chuyển mục mâu khả ái, khiến mọi người chỉ xem vừa rồi là
Thiên Nguyệt Triệt nói đùa với Cách Lực Tân.
Tầm mắt nhạy cảm của Cách Lực Tân dừng trên người Thiên Nguyệt
Triệt một lúc lâu, cuối cùng thu hồi.
Ngày thứ hai tranh tài, hiển nhiên có nhiều người hơn ngày đầu tiên, bởi
vì, ngày thứ hai đều là cao thủ, hơn nữa thực lực đối thủ tương đương nhau.
Tranh tài đến cuối cùng chính là Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, mà không
nghi ngờ chút nào, có hắn đại diện, Mạn La chắc chắn thắng lợi.
Người chủ trì chuẩn bị tuyên bố vô địch lần này, một bóng dáng hồng sắc
phóng qua đỉnh đầu mọi người lên võ đài.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, cái trán
khẽ đổ mồ hôi, xem bộ dáng là người đi đường xa tới, ngay cả như vậy
cũng khó che đi gương mặt vô cùng tinh xảo của thiếu niên.
“Người này là?” Thiên Nguyệt Triệt nắm tay Thiên Nguyệt Thần, buồn
bực nói, không phải là thiếu niên đêm đó sao?
Nhưng không giống, khí chất không giống, cảm giác không giống, thần
sắc không giống.