“Chỉ là bộ dáng giống nhau như đúc mà thôi.” Thiên Nguyệt Thần nhàn
nhạt mở miệng.
“Da La Phất Lạp, ngươi náo đủ rồi.” Thiếu niên đi tới đấu trường cũng
không thèm để ý mọi người, mà hướng phía hoàng đế Anh Túc đế quốc,
tức giận hô.
Trong khoảng thời gian ngắn, tranh cãi nổi lên bốn phía, rất nhiều người
buồn bực cái người không hiểu quy củ dám hét thẳng tên hoàng đế Anh
Túc đế quốc là ai? Cũng có rất nhiều người buồn bực, thiếu niên này rõ
ràng chính là thiếu niên đêm đó, nhưng lại hướng phía vị trí hoàng đế Anh
Túc đế quốc nhìn lại, thiếu niên đêm đó đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Chỉ là hai người giống nhau như đúc?
“Rốt cục ngươi cũng xuất hiện, Khánh Trúc.” Khuôn mặt tuấn dật của
Da La Phất Lạp xẹt qua mừng rỡ, hai mắt hữu thần nhìn thiếu niên tên gọi
Khánh Trúc, ánh mắt dịu dàng như vậy, phảng phất như thiếu niên kia là
người hắn yêu sâu đậm.
“Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan tới người ngoài, ngươi
thả hắn.” Trong mắt Khánh Trúc hiện lên thống khổ, nhìn người giống
mình như đúc kia, có điều suy nghĩ.
“Thả?” Da La Phất Lạp khiêu mi: “Khánh Trúc, có lẽ ngươi nghĩ sai rồi,
trẫm chưa bao giờ giam giữ hắn, hắn có chân hắn tự đi, cần gì trẫm thả.”
Vừa nói vừa đẩy thiếu niên đang dựa vào hắn ra, trong mắt là sự khinh
thường.
Thiếu niên không kịp định thần bị đẩy té trên mặt đất, bi thương hiện lên
trong mắt thiếu niên, sau đó tràn đầy hận ý: “Tại sao ngươi trở lại, không
phải ngươi đã đáp ứng ta sẽ không trở lại sao?” Thiếu niên cũng chính là ca