THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 717

“Hắc hắc.” Thiên Nguyệt Triệt cười giống lưu manh, sau đó lấy một bộ

hài cốt ra từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư.

Nhất thời năm lão đầu cùng nhau nhảy xa ra.

“Vật này thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ bộ hài cốt.

Năm lão đầu nuốt nuốt nước miếng, cũng hắc y lão đầu mặt không đổi

sắc tiến lên, tay đụng đụng hài cốt: “Không tệ, tối thiểu đã một trăm năm
trở lên, mặc dù gọi là cổ vật còn có chút sớm, nhưng nếu bảo dưỡng tốt,
qua 500 năm nhất định thành cổ vật, đến lúc đó có thể bán được rất nhiều
vàng, hơn nữa màu trắng nuột, khung xương bóng loáng, không có vết cắt,
xem bộ dáng là chôn ở nơi đất đai màu mỡ không sỏi đá.”

Hắc y lão đầu nâng cằm lên, đánh giá.

“Hắc lão quỷ, ngươi muốn chết a, nói chuyện buồn nôn như vậy.” Bạch y

lão đầu một bên che miệng, buồn nôn kháng nghị.

Hắc y lão đầu lạnh lùng: “Ta đang nói sự thật, bất quá… .”

Bất quá cái gì? Bốn lão đầu và một tiểu hài tử xấu xa nhất tề đưa mắt

nhìn về phía hắn, hắc y lão đầu tựa hồ rất ít tiếp thu nhiều ánh mắt nhìn
chằm chằm như vậy: “Hài cốt này có chất lượng không tệ, nhưng dù sao
cũng chôn lâu trong bùn đất, nếu không xử lý sạch sẽ, khí trời bắt đầu
chuyển nhiệt, rất dễ dàng bị hỏng.”

Hắc y lão đầu vừa nói xong, bạch y lão đầu nhịn không được, lao ra khỏi

mật thất, hướng phía ngoài hoa viên ói ra.

Sắc mặt các lão đầu khác có chút khó coi, chỉ Thiên Nguyệt Triệt mặt

không đổi sắc: “Hắc gia gia nói rất đúng, nên xử lý.” Phải biết rằng hắn là
pháp y, ngay cả nội tạng cũng không có cảm giác, huống chi những thứ này
chỉ là lời nói của hắc y lão đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.