"Đi? Chủ tử, đối phương sẽ không để chúng ta rời đi dễ dàng như vậy?"
Đàn không giải thích được nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nếu đối phương hao
hết tâm tư bắt bọn họ, há có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy.
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn Đàn, quả nhiên như hắn dự đoán, Đàn
cũng không sơ ý như vẻ bên ngoài: "Nếu đối phương không để chúng ta đi
dễ dàng, chúng ta cần gì hao hết tâm tư nghĩ nhiều như vậy, lúc cần thiết tự
nhiên đối phương sẽ xuất hiện, bây giờ cái chúng ta phải làm là vừa đi vừa
đợi đối phương."
Không biết lai lịch đối phương, hiển nhiên là lấy tịnh chế động.
"Nhưng ngựa của chúng ta vẫn ở khách điếm, nếu như trở về lấy, sợ rằng
sẽ náo loạn." Đàn có chút bận tâm.
"Không sai, hơn nữa một khi gây náo loạn, thời gian tới Lạc thành sẽ bị
lùi lại, bây giờ nhất định chúng ta phải tăng tốc đi Lạc thành." Hắn lo lắng
nhất là tình huống của Liệt La Đặc, chuyện có nặng nhẹ, chuyện nơi này
tạm thời để xuống, về phần nam nhân bị thương kia, có Nặc Kiệt hắn cũng
yên tâm.
Mặc dù Thủ Điện Đồng sẽ gây phiền toái, nhưng theo bên cạnh Nặc
Kiệt, ít nhất cũng hữu dụng.
Nghĩ tới đây khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt từ từ mở rộng, nếu đối
phương có kiên nhẫn vậy thì cùng hắn đến Lạc thành a.
"Đi,chúng ta rời đi dọc theo đường nhỏ."
"Vâng."
Đi đến được rừng cây cũng không nhanh như vậy, ba người một bên cẩn
thận dò đường, vừa quan sát chung quanh, đi hai canh giờ, gần mười giờ
đêm, bọn họ thấy một phòng nhỏ sáng đèn trong rừng trúc.