"Trọng phạm vượt ngục?" Thiên Nguyệt Triệt tiến đến trước mặt thành
vệ trưởng, thành vệ binh hai bên thành vệ trưởng lập tức tiến lên, đem
Thiên Nguyệt Triệt và thành vệ trưởng tách ra hai thước.
Thiên Nguyệt Triệt buồn cười nhìn tình huống trước mắt: "Đại nhân
muốn tìm trọng phạm vượt ngục cứ việc tìm, nhưng ta muốn rời đi, thỉnh
đại nhân đừng cản đường." Thiên Nguyệt Triệt giọng nói bình thản, giống
như không xảy ra việc gì, khiến người ta nhìn không ra.
"Chủ tử." Đàn Thành chế phục được người, liên tiếp điểm mấy huyệt vị
của lão nhân, đi tới phía sau Thiên Nguyệt Triệt.
"Bổn trưởng nói trọng phạm vượt ngục chính là ngươi, ngươi đang bị
tình nghi giết người, lại còn vọng tưởng vượt ngục, chuyện này tội ác tày
trời, mơ tưởng rời đi." Lúc này nhìn vẻ mặt thành vệ trưởng đầy chính khí
(kiên cường chính trực), thật ra khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình
thật sự thành trọng phạm vượt ngục.
"Nga? Sao đại nhân lại cảm thấy ta là trọng phạm vượt ngục bị tình nghi,
có thể người bị tình nghi ở trong lao kia giống ta như đúc?" Thiên Nguyệt
Triệt khiêu mi hỏi ngược lại: "Người giống nhau, thiên hạ to lớn cũng
không phải không có, nhưng kính xin đại nhân đem chuyện tìm hiểu rõ
ràng. Mà nhà tù các ngươi không thể chịu được một kích như thế, để cho
người bị tình nghi chạy, như vậy, đó cũng là bản lãnh của người ta."
"Ngươi... Ngươi cưỡng tình đoạt lý." Thành vệ trưởng tiến lên một bước,
nắm chặt đao trên tay cố gắng ở khắc chế cơn giận của mình: "Nếu ngươi
thúc thủ chịu trói, bổn trưởng còn có thể nói vài câu có lợi cho ngươi trước
mặt thành quản đại nhân, nếu tiếp tục gian ngoan, đừng trách bổn trưởng
không khách khí."
"Khách khí?" Thiên Nguyệt Triệt nhất thời phá lên cười: "Đại nhân tựa
hồ vẫn không rõ, nếu ta vượt ngục, bằng bản lãnh của đại nhân, sao có thể