"Đương nhiên sẽ không, nếu công tử là chủ tử của đại thiếu gia, đương
nhiên là khách quý của Hồi Giác gia, nhưng không biết công tử là... ? "
Quản gia giả vờ không biết, hỏi.
"Nga, " Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, dừng bước lại, tay phải trụ vào
tượng đá, đùa giỡn lá cây bên đường, "Cái này thật kỳ lạ, nhớ kỹ, hình như
là hai năm trước, Liệt La Đặc còn nói lão gia tử của Hồi Giác hồi âm bảo
Liệt La Đặc thay hắn vấn an bổn điện hạ mà, thế nào? Lão gia tử không nói
cho các ngươi biết thân phận bổn điện hạ sao? Hay là Liệt La Đặc chưa
từng viết thư cho các ngươi?" Trong phút chốc, ánh mắt hồn nhiên không
giải thích được dừng lại trên người quản gia.
Dù quản gia là người khôn khéo lợi hại thế nào, cũng nhìn không ra tâm
tư của Thiên Nguyệt Triệt, hài tử mười ba tuổi đáng lý vẫn còn làm nũng
với phụ mẫu, huống chi hài tử này là nhi tử bệ hạ yêu thương nhất.
Xem sắc mặt thuần khiết như như tinh linh, đáy mắt trong vắt như nước
biển.
Chẳng lẽ một màn vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu là như
vậy, vì sao lời nói của Thiên Nguyệt Triệt lại thêm một chút hứng thú gây
sự?
"Xấu hổ, lão gia tử luôn luôn không nhắc chuyện đại thiếu gia với hạ
nhân, có lẽ nhị thiếu gia hiểu rõ tình hình, cho nên công tử... ?" Làm bộ như
không biết thân phận Thiên Nguyệt Triệt là bước cần thiết đầu tiên.
"Không ngại." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tay đùa bỡn lá cây, "Bổn điện
hạ tên Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Triệt cố ý thẳng thắn, muốn nhìn
nét mặt lão quản gia một chút.
Quản gia nghe nói, đầu tiên là cả kinh, sau đó lui về phía sau hai bước,
khom lưng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão nô bái kiến lục
điện hạ?"