Hoa rụng hoa rơi, hoa bay theo gió, hoa trôi theo dòng nước.
Nước sông trôi về phía Đông, những đóa tầm xuân cũng theo nước mà
trôi, một đi không trở lại.
Dòng sông hoa, biến thành một màu đỏ tươi, trong tay áo thiếp chỉ còn
lưu lại một chút hương”
Lời của cô gái đẹp tựa lời ca.
Cô giơ tay áo lên:
- Chàng ngửi đi, thiếp nhất định muốn chàng ngửi, vì đây sẽ là kỷ niệm
cuối cùng của chúng ta.
Yến Nam Phi nhìn tay áo người đẹp, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng.
Đúng lúc đó, tiếng trống canh lại vang lên.
Là canh ba.
“Thiên nhai lộ,
Vị quy nhân
Dạ tam canh
Nhân đoạn hồn.”
Yến Nam Phi đột nhiên gỡ tay cô gái ra.
Tiếng đàn bất chợt ngừng bặt.
Yến Nam Phi bỗng nhiên phẩy tay, nói “Đi”.
Từ đó giống như là một câu thần chú, bên ngoài cửa sổ người đánh trống
canh trong bộ đồ trắng như hồn người chết vừa gõ ba tiếng. Từ đó vừa thốt
ra, mới đây nơi này còn là một nơi rất vui vẻ ồn ào đã lập tức chỉ còn lại hai
người.
Đến cô gái vừa bị gai tầm xuân đâm cũng đã đi, tay nàng bị gai làm tổn
thương nhưng vết thương trong lòng còn đau hơn gấp bội.
Cỗ xe ngựa đi xa rồi, mặt đất lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc.
Trong phòng chỉ còn sót lại một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng ảm đạm của nó
chiếu vào đôi mắt đang rực sáng của Yến Nam Phi.
Hắn đột nhiên quay phắt lại, dùng cặp mắt rực sáng đó, trừng trừng nhìn
thẳng vào Phó Hồng Tuyết.
Con người hắn mặc dù đã say rồi, nhưng cặp mắt hắn vẫn còn rất tỉnh
táo.