Hắn hoàn toàn đứng ngoài cuộc vui.
Tiếng trống canh lại vang lên, đã là canh hai!
Bọn họ rượu càng say, hoan lạc càng chìm đắm, dường như đã hoàn toàn
quên hết những bi thương trong nhân thế, những phiền não, những thống
khổ.
Trong ly vẫn có rượu, tầm xuân vẫn cầm trong tay, một mỹ nhân kéo tay
Yến Nam Phi hỏi:
- Sao chàng lại thích tầm xuân?
- Vì tầm xuân có gai.
- Chàng thích gai ư?
- Ta thích người nham hiểm, đôi tay của hắn, lòng dạ của hắn.
Tay cô gái bị gai đâm rất đau, trong lòng cũng như bị gai đâm, nhíu mày,
lắc lắc đầu:
- Lý do đó chẳng hay chút nào, thiếp không thích nghe.
- Thế nàng muốn nghe gì nào?
Yến Nam Phi cười nói:
- Có muốn ta kể cho nàng nghe một câu chuyện không?
- Tất nhiên là thiếp muốn.
- Truyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, rất rất lâu rồi, ở một nơi kia xa
lắm. rất rất xa, khi nụ tầm xuân đầu tiên bắt đầu nở, có một con dạ oanh rất
đẹp chỉ vì yêu hoa đã sẵn sàng nhảy từ cành hoa xuống chậu hoa mà chết.
- “Câu chuyện hay quá” - khóe mắt cô gái hoe đỏ - “chỉ tiếc là quá bi
thương.”
- “Nàng lầm rồi.” - Yến Nam Phi cười càng to hơn - “Chết, chẳng phải là
chuyện bi thương gì, chỉ cần chết một cách vẻ vang. Có một cái chết đẹp,
hà cớ chi lại không chết?”
Cô gái nhìn nụ tầm xuân trong tay hắn, dường như nụ hoa cũng đang
cười.
Nàng mơ màng nhìn, nhìn một hồi lâu rồi bỗng nhiên nhè nhẹ nói:
- “Sáng nay, thiếp cũng muốn tặng chàng một vài nhánh tầm xuân. Thiếp
đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể cài được vào dây lưng...
Dây lưng đã lỏng, đến hoa cũng không giữ lại được.