THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 107

Ánh mắt Chim Công phát sáng, nói:
- Tin tức đủ để có thể đáng với cái giá năm trăm lượng đấy thông thường

đều rất có thể tin cậy.

Ngón Cái nói:
- Vì thế chúng ta lúc nào cũng có thể đi giết hắn.
Chim Công nói:
- Chúng ta đi ngay bây giờ.
Bây giờ đang là giờ Mùi một khắc.
Giờ Ngọ đã qua rất lâu, nhưng ánh nắng lại càng gay gắt oi bức, xuân đã

dần qua, những ngày của dài mùa hè đang đến.

Phó Hồng Tuyết không thích mùa hè.
Mùa hè thuộc về trẻ con - ban ngày thì ở trần lăn lộn trong ao đầm, đánh

lộn trên cỏ, hái dâu tây, bắt bươm bướm, đến tối thì lại ngồi dưới giàn dưa
ăn dưa ngọt được rửa bằng nước giếng, nghe người lớn tàn hươu tán vượn,
rồi đi bắt đom đóm bỏ vào túi, dùng vải mỏng trùm lên đem đi đổi lấy bánh
chưng đường từ những cô những dì trẻ tuổi.

Những ngày hè rực rỡ, và tuổi thơ tươi đẹp ấy mãi mãi chỉ có vui vẻ,

không có bi thương.

Nhưng Phó Hồng Tuyết chứ bao giờ có nổi một mùa hè thực sự thuộc về

bản thân hắn.

Mùa hè trong ký ức của hắn không phải là chảy mồ hôi, thì cũng là chảy

máu, không phải là trốn trong rừng cây thấp nóng nực luyện đao, thì là ở
trong sa mạc nóng bức đợi phát đao!

Phát đao!
Một lần lại một lần, mãi không ngừng phát đao!
Động tác đơn giản này, rốt cuộc đã biến thành một thứ quan trọng nhất

trong sinh mệnh hắn.

Lần phát đao trước là lúc nào?
- Bản thân thanh đao, chính là tượng trưng cho cái chết.
- Thời khắc phát đao, chính là thời khắc của cái chết.
Lần này đao của hắn phát ra, ai là kẻ phải chết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.