THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 286

Hoa lài đã rớt, ả bò trên đất, lượm ngân lượng vung vãi trước mặt, căn

bản không thèm nhìn Phó Hồng Tuyết một cái.

Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu bước về phía trước, chỉ đi vài bước, đột

nhiên còng mình ói mửa.

Con hẻm chỉ có cánh cửa đó là sáng sủa thu hút nhất, thậm chí cả màu

sơn cũng còn chưa phai lạt.

Xem chừng công phu của Tiểu Đào không tệ, chuyện làm ăn cũng không

tệ.

Trong nhà rất yên lặng, không có tiếng động.
Một nam nhân trẻ tuổi đầy sức lực, và một nữ nhân làm ăn không tệ, một

khi đi chung vào phòng, sao lại có thể yên lặng như vậy?

Cửa tuy đóng chặt, lại tịnh không kiên cố, nữ nhân làm mấy chuyện này

tịnh không cần khóa cửa kiên cố.

Cửa không cần khóa chặt, cũng như dây thắt lưng của bọn họ.
Đẩy cửa, bên trong là khách sảnh của bọn họ, cũng là phòng ngủ của bọn

họ, vách tường xem chừng vừa mới quét vôi, treo đủ các thức các dạng đồ
họa làm người ta không thể tưởng.

Một đóa hoa sơn trà khô héo nằm trên bàn trong hồ trà, gần hồ trà còn

thừa lại nửa tô sườn heo.

Ăn hông bổ hông, dạng đàn bà này cũng tịnh không phải không chú ý bổ

dưỡng thân thể của mình. Thân thể là vốn liếng của bọn họ, đặt biệt là
hông.

Trừ một cái giường gỗ phủ khăn hồng thêu hoa ra, vật xa hoa nhất trong

phòng là một cái bàn thờ đóng trên đầu giường, điêu khắc tinh trí, màn phủ
cao quý, so với những đồ họa dâm loạn treo trên bốn bức tường tạo thành
một sự đối lập cường liệt.

Ả vì sao lại phải đặt bàn thờ ở đầu giường?
Có phải ả muốn thần thánh nhìn tận mắt nỗi thống khổ và ti tiện của

nhân loại?

Thấy ả tự bán thân mình, lại thấy ả chết?
Tiểu Đào đã chết, chết cùng Trịnh Kiệt trên giường, tấm khăn trải giường

màu hồng thêu hoa đã nhuộm đầy máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.