THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 284

Hắn chừng như cố ý hành hạ hai chân mình, bởi vì đôi chân đó đã mang

đến cho hắn quá nhiều thống khổ bất tiện.

“Có lúc ta đang đi cũng có thể ngủ”.
Hiện tại hắn đương nhiên không ngủ, mắt hắn tràn đầy một thứ biểu tình

rất kỳ quái, lại không phải vì bi ai phẫn nộ tạo thành, mà là vì nghi hoặc.

Rồi hắn đột nhiên quay đầu lại, hắn nhớ tới cái gì đằng sau hắn?
Có phải tâm lý hắn vẫn còn có chuyện nghĩ không ra, nhất định phải

quay trở lại hỏi gã tiều phu trẻ tuổi đó?

Nhưng Trịnh Kiệt đã không còn trong trà quán.
- “Gã vừa đi khỏi”. - Chưởng quỹ trà quán nói - “Hai ngày nay gã luôn

kể câu chuyện đó, luôn luôn ngồi tới trời tối mới chịu đi, nhưng hôm nay
lại đi rất sớm”.

Tên chưởng quỹ đối với người lạ mặt mày trắng nhợt này hiển nhiên

cũng có vẻ kinh sợ, cho nên lời nói đặc biệt cẩn thận, cũng kể đặc biệt
tường tận:

- Hơn nữa gã đi rất mau, chừng như có chuyện khẩn cấp phải làm.
- Gã đi hướng nào?
Tên chưởng quỹ chỉ về phía con hẻm đối diện, trên mặt lột nét dâm ô,

cười cười thốt:

- Trong hẻm đó có tình nhân già của gã, chừng như tên là Tiểu Đào, gã

nhất định đi kiếm ả.

* * * * *
Hẻm chật hẹp tối tăm, cống rãnh phát mùi hôi thúi, đâu đâu cũng có rác.
Phó Hồng Tuyết lại chừng như hoàn toàn không có cảm giác.
Nhãn tình của hắn phát sáng, gân xanh trên tay nắm cán đao vồng lên,

phảng phất rất hưng phấn, rất kích động.

Hắn lại đã nghĩ tới cái gì?
Đằng sau một phiến cửa gỗ mục nát, đột nhiên thoáng qua một nữ nhân

sực mùi thơm hoa lài.

Mùi thơm hoa lài, thêm mùi son phấn rẻ tiền, hòa cùng mùi cống rãnh xú

uế, hỗn hợp thành một thứ dụ hoặc đê tiện tội ác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.