cũng đã chết, hình ảnh của thanh đao hắn đang cầm cũng tượng trưng cho
cái chết!
Thanh đao đen, chuôi đao đen, và vỏ đao cũng đen!
Hình ảnh đó của thanh đao tuy là cái chết nhưng lại chính là sinh mệnh
hắn!
Bầu trời càng tối, nhưng ra phía xa, có thể nhìn thấy hình ảnh thị trấn
như một chấm nhỏ đen giữa bức màn xám xịt.. Hắn biết đó chính là thị trấn
duy nhất khá phồn thịnh ở vùng biên giới hoang vắng này:
Phượng Hoàng tập.
Hắn đương nhiên biết, bởi vì Phượng Hoàng tập chính là mảnh đất nơi
mà hắn đang đến tìm kiếm cái chết.
Nhưng hắn không hề biết, Phượng Hoàng tập bản thân nó cũng đã chết
rồi!
Con đường tuy không dài, cũng chẳng rộng nhưng lại có đến vài chục
căn nhà.
Thế gian này có vô số những thị trấn nhỏ kiểu như thế, cái nào cũng như
nhau cả, đều có những cửa tiệm sơ sài với những thứ hàng hóa rẻ tiền, với
những con người đang sống. Duy có một điểm khác biệt, đó là Phượng
Hoàng tập tuy vẫn còn những căn nhà, những cửa tiệm như thế nhưng lại
không có người sống.
Đến một người cũng không.
Cửa sổ hai bên đường, có cái mở toang, có cái còn đang đóng, nhưng tất
cả đều đã bị phá nát, bên ngoài những căn nhà đều phủ một lớp bụi dày,
những góc mái hiên bị sập xuống, giăng đầy mạng nhện. Một con mèo đen
dường bị tiếng bước chân ai làm kinh sợ đã mất hết sự nhạy bén và linh
hoạt vốn có, thở hổn hển, loạng choạng bò qua đường, nó cũng không còn
là con mèo nữa.
Chẳng lẽ cái đói đã làm biến đổi mọi thứ sao?
Lẽ nào nó là sinh vật duy nhất còn sống sót ở thị trấn này?
Phó Hồng Tuyết thấy lòng lạnh giá, thậm chí còn lạnh hơn thanh đao
đang cầm trên tay!