THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 5

thay vì là hương rượu nay chỉ ngửi thấy mùi hôi thối của những thứ mà
người ta nôn ra đã bị thối rữa.

Sự ồn ào náo nhiệt ở đại sảnh trước kia, tiếng trò đánh toan giành rượu,

tiếng dao, kéo, thìa đĩa trong bếp, tiếng mỡ nổ lách tách trong chảo, giờ đây
đều đã không còn nghe thấy nữa., chỉ nghe tiếng gió đập vào cửa sổ cóc
cách, cóc cách. Nghe loáng thoáng như tiếng những con dơi ở địa ngục
đang đập cánh.

Trời đã gần tối.
Phó Hồng Tuyết từ từ bước qua, đến một góc, xoay mình ra cửa, chậm

rãi ngồi xuống.

* * * * *
Một năm trước hắn đã tới đây, ngồi chính tại nơi này, nhưng lúc này đây

chỗ này đã giống như một ngôi mộ, đã hoàn toàn chẳng còn một thứ gì
đáng để lưu luyến.

Vậy hắn còn vì cái gì mà ngồi lại đó? Hắn đang hồi tưởng chuyện xưa

chăng?

Hay là đang đợi một thứ gì đó? Dường như là đang hoài niệm chuyện cũ,

một năm trước tại nơi đây thực ra đã xảy ra chuyện gì để hắn phải hồi
tưởng lại?

Có vẻ như là hắn đang đợi, nhưng thực ra là đợi cái gì?
Là cái chết sao? Thật là cái chết à?
Ôi, cảnh sắc đêm đã bao trùm khắp nơi.
Không có đèn, không có đóm, không một đốm lửa, chỉ có bóng đêm.
Hắn căm thù bóng đêm, chỉ tiếc bóng đêm cũng giống hệt như cái chết,

đều là những cái không thể trốn tránh!

Giờ thì bóng đêm đã đến ngay trước mắt, vậy còn cái chết?
Hắn ngồi đó đến một cử động nhỏ cũng không, tay vẫn cầm chặt thanh

đao, người ta có thể vẫn nhìn thấy cánh tay trắng nhợt của hắn, nhưng lại
không thấy thanh đao, thanh đao của hắn và bóng đêm giờ đã hòa làm một.

Lẽ nào thanh đao của hắn cũng giống như chính bóng đêm đen kia?
Lẽ nào khi thanh đao của hắn đã vung ra, cũng không có cách nào tránh

được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.