THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 380

Đao khuyết cầm đoạn, nguyệt lạc hoa điêu, Công tử như long, cao tường

cửu thiên.

Không gian núi non yên ắng.
Chung đại sư nhìn rặng núi xa xa, trầm mặc một hồi rất lâu, mới từ từ

thốt:

- Nơi đây quả thật là địa phương tốt, người có thể không đi, bất tất phải

đi, người không thể đi, còn quyết định được cái gì?

Phó Hồng Tuyết nhìn lão, đợi lão nói hết.
Chung đại sư lại trầm mặc rất lâu, thốt:
- Ta đã không chuẩn bị đi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Không muốn đi? Hay là không thể đi?
Chung đại sư không hồi đáp, lại quay đầu nhìn hắn, hỏi ngược:
- Ngươi thấy ta bao nhiêu tuổi rồi?
Đầu lão bạc trắng, trên mặt đã đã đầy những nếp nhăn thống khổ do tâm

lực kiệt quệ, xem chừng mệt mỏi già nua. Phó Hồng Tuyết nhìn thoáng
thấy lão già hơn mình quá nhiều.

Lão tự hồi đáp câu hỏi của mình:
- Ta từ lúc thiếu niên đã thành danh, năm nay chỉ mới ba mươi.
Phó Hồng Tuyết nhìn khuôn mặt mệt mỏi và đầu tóc bạc trắng của lão,

tuy không nói gì, lại cũng không khỏi để lộ vẻ kinh ngạc.

Chung đại sư mỉm cười:
- Ta biết ngươi thấy ta nhất định đã là một lão nhân, đầu tóc ta đã bạc

trắng từ nhiều năm trước.

Trong nụ cười của gã ngập tràn nỗi đắng cay:
- Bởi vì tâm huyết của ta đã hao tận, ta tuy dùng cầm nghệ mà đạt được

vinh dự và an nhàn mà mộng tưởng của người khác cũng không thấy được,
cây đàn đó cũng đã hút cạn tinh cân mãnh cốt của ta.

Phó Hồng Tuyết thông hiểu ý tứ của gã, một người nếu đã hoàn toàn

trầm mê như vậy, xem chừng đã làm một vụ giao dịch với ma quỷ.

... Ngươi nếu muốn ta cho ngươi toàn bộ, ngươi cũng nhất thiết giao cho

ta toàn bộ, kể cả sinh mệnh và linh hồn của ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.