Chung đại sư thốt:
- Y là đại vĩ nhân, tất nhất định có đại danh vang vọng, ngươi làm sao
mà lại tìm không ra cho được?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì y tuy danh chấn thiên hạ, lại rất ít người có thể thấy được chân
diện của y.
... Đó cũng là chuyện rất kỳ quái, người có thể thấy được người y lại
càng ít hơn.
Một điểm đó Chung đại sư đáng lẽ nên hiểu, chính gã cũng danh chấn
thiên hạ, người có thể gặp gã cũng rất ít. Nhưng gã tịnh không nói gì, Phó
Hồng Tuyết cũng không muốn nói gì, những gì nên nói, đều đã nói hết.
Phó Hồng Tuyết đứng dậy:
- Ta chỉ muốn để ngươi biết, nơi đây tuy là địa phương tốt, lại không
phải là nơi bọn ta nên ở lại lâu.
Cho nên bên ngoài tuy đã hoàn toàn tối tăm, hắn cũng không chịu ở lại.
Chỉ cần tâm địa quang minh, sao lại sợ hắc ám?
Hắn từ từ đi ra, bộ dạng bước đi tuy vẫn kỳ dị vụng về, lưng lại ưỡn
thẳng như ngọn bút.
Chung đại sư nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên gọi:
- Đợi một chút.
Phó Hồng Tuyết dừng chân.
Chung đại sư thốt:
- Vậy thì ngươi nên ở lại đây, ta đi.
Phó Hồng Tuyết động dung:
- Tại sao? Ngươi biết y sẽ tới đây?
Chung đại sư không hồi đáp, lại đứng dậy đi ra.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ngươi làm sao lại biết được? Ngươi thật ra là ai?
Chung đại sư đột nhiên quay đầu mỉm cười:
- Ngươi nghĩ ta là ai?
Nụ cười của gã thần bí kỳ quái, người của gã đột nhiên đã biến mất trong
bóng đêm, hòa mình vào bóng tối.