Thanh âm bạt kiếm đã ngừng hẳn, con đường tĩnh mịch như mộ phần.
Trác phu nhân đi trước, eo mềm mại, phong thái uyển chuyển, hiển lộ vẻ
cao quý mê hồn.
Nhưng lúc đó xem ra trong mắt Phó Hồng Tuyết, nàng chỉ bất quá là một
nữ nhân bình phàm, hoàn toàn không có điểm gì khác với các nữ nhân khác
trên thế gian. Bởi vì hắn đã hoàn toàn lãnh tĩnh, lãnh như lưỡi đao, tĩnh như
bàn thạch.
Hắn phải lãnh tĩnh.
Công tử Vũ ở phía trước, đằng sau phiến cửa đợi hắn, phiến cửa đó rất
có thể là phiến cửa cuối cùng hắn đi qua trong đời này.
Trác phu nhân đã dừng chân, quay lại nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười:
- Hiện tại ngươi nếu muốn bỏ trốn, ta còn có thể chỉ điểm đường ra cho
ngươi.
Nụ cười của nàng cao quý ưu nhã, thanh âm ôn nhu điềm mật. Phó Hồng
Tuyết lại đã không thèm nhìn, không thèm nghe, hắn đẩy cửa, ưỡn ngực
tiến vào, tư thế bước đi vẫn vụng về tức cười.
Nhưng trên thế gian này đã không còn chuyện gì có thể làm cho hắn
dừng lại.
Trong tay hắn đương nhiên còn nắm chặt cán đao của hắn.
Tay trắng nhợt, đao đen sì!
Trong tay Công tử Vũ không có kiếm, kiếm nằm gần người hắn trên
thạch đài.
Kiếm đỏ tươi, đỏ như máu tươi.
Y dựa mình vào thạch đài, lặng lẽ đứng đợi Phó Hồng Tuyết bước tới,
trên mặt vẫn mang cái mặt nạ đồng xanh đáng sợ, nhãn thần lãnh khốc, so
với cái mặt nạ còn ngột ngạt hơn.
Phó Hồng Tuyết lại chừng như không nhìn thấy, không nhìn thấy con
người đó, cũng không nhìn thấy thanh kiếm đó, hắn đã đạt đến cảnh giới
vật ngã lưỡng vong, ít ra đó là yêu cầu của hắn đối với mình - vô sinh tử,
vô thắng bại, vô nhân, đó không những là cảnh giới làm cho con người cao
thâm nhất, cũng chính là cảnh giới tối cao trong võ công.