THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 462

Y lại cười. Nụ cười càng ôn nhu, càng điềm mật.
Nàng biết tại sao y phải làm như vậy, bởi vì y phải chuộc tội với nàng,

trong tâm y mới an tâm và khoái lạc.

Hiện tại tất cả đều đã thành quá khứ.
Y ôm rượu, đối diện trời xanh, lại không hỏi minh nguyệt ở đâu.
Y đã biết minh nguyệt của y ở đâu.
* * * * *
Một gian nhà nhỏ tịch mịch, một nữ nhân tịch mịch.
Sinh hoạt của ả tịch mịch gian khổ, nhưng ả tịnh không oán trời hận đất,

bởi vì ả đã an tâm, mình ả có thể dùng lao lực của chính mình để sinh sống
qua ngày, đã không còn phải bán thân mình.

Có lẽ tịnh không phải khoái lạc, nhưng ả đã học cách nhẫn nhịn chịu

đựng.

Trong sinh mệnh vốn có nhiều chuyện không như ý, vô luận là ai cũng

đều nên học cách nhẫn nhịn chịu đựng.

Hiện tại một ngày đã trôi qua, một ngày rất bình đạm.
Ả khiêng giỏ quần áo, bước về phía đầu con lạch nhỏ, ả nhất định phải

giặt bộ y phục lam lũ này sạch sẽ, mới chịu nghỉ.

Mái tóc ả cài chùm hoa lài nho nhỏ, đó là thứ hưởng thụ xa xỉ duy nhất

của ả, ả cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy trong dòng nước trong vắt có in một
bóng người.

Một người cô độc, một thanh đao cô độc.
Tim của ả bắt đầu đập mạnh, ả ngẩng đầu lên một chút, thấy bàn chân

trắng nhợt.

Tim ả lại cơ hồ lập tức muốn ngừng đập, ả đã lâu rồi không còn hy vọng

có một ngày trong đời mình còn có hạnh phúc. Nhưng hiện tại hạnh phúc
đã đột nhiên xuất hiện trước mắt ả.

Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trân trân, cả một hồi lâu không ai mở miệng,

hạnh phúc chừng như nụ hoa chớm nở trong ánh mắt đăm đăm của bọn họ.

Ngay giây phút đó, trên thế gian còn có thứ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt

được hạnh phúc và khoái lạc của bọn họ?

Hiện giờ minh nguyệt đã dâng cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.