THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 460

Công tử Vũ vẫn còn cười, nụ cười lại đã cứng đơ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi nếu dám đứng lên cùng ta đánh một trận, nếu có thể thắng ta, ta

thật sự giao cả cuộc đời này cho ngươi, cũng không oán hận.

Hắn cười lạnh, nói tiếp:
- Nhưng ngươi không dám.
Hắn chằm chằm nhìn Công tử Vũ. Trong tay hắn có đao, trong mắt có

đao, trong lời cũng có đao.

Công tử Vũ quả nhiên không đứng dậy. Có phải bởi vì y thật sự không

thể đứng dậy? Hay là vì bàn tay của Trác phu nhân? Tay của nàng đã án lên
vai y.

Phó Hồng Tuyết đứng dậy quay mình, từ từ đi ra.
Công tử Vũ nhìn hắn bước ra.
Tư thế hắn bước vẫn vụng về kỳ quái, nhưng lúc người khác nhìn hắn,

trong mắt lại chỉ có vẻ sùng kính.

Vô luận là ai nhìn bộ dạng của hắn lúc đó.
Tay của hắn nắm chặt cán đao, lại không rút ra.
... Ta không giết ngươi, chỉ vì ngươi đã là người chết.
Một người nếu tâm đã chết, cho dù xác thân còn tồn tại, cũng vô dụng,

hắn biết vì sao nàng án giữ Công tử Vũ, bởi vì nàng không muốn gặp lại
những ngày như vậy.

Nàng vĩnh viễn là đàn bà của Công tử Vũ. Trong tâm nàng, Công tử Vũ

chân chính chỉ có một người. Vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế,
chết cũng được, đều vĩnh viễn không có ai khác có thể thay thế.

Cho nên nàng nguyện ý vì y mà làm bất cứ chuyện gì.
Một điểm đó y có thể minh bạch không? Phải đợi đến lúc nào mới minh

bạch?

Tơ tằm xuân vì sao nhất định phải đợi đến lúc chết mới có thể hết tận?
* * * * *
Tịch dương tây hạ, Phó Hồng Tuyết đứng trong tịch dương đằng trước

Khổng Tước sơn trang đổ nát, bóng tối lạnh lẽo mờ mịt khắp nơi.

Hắn rút ra một mảnh giấy, đặt trước mộ phần của bằng hữu hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.