THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 75

- Tôi nói tới không phải là chim, là người, là một người rất đáng sợ.
Con ngươi của nàng cũng đang thu lại rồi chầm chậm nói tiếp:
- Tôi thậm chí còn cho rằng hắn chính là kẻ đáng sợ nhất trong thiên hạ.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao?
Minh Nguyệt Tâm đáp:
- Bởi vì hắn có Khổng Tước linh!
Khổng Tước linh!
Khi nàng nói đến ba chữ này, ánh mắt bỗng sáng lên lộ ra vẻ kính nể và

sợ hãi.

Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết lại cũng đã biến đổi.
Chim Công có lông vũ như như linh dương có sừng, không những quý

giá mà còn rất đẹp.

Nhưng Khổng Tước linh mà bọn họ nó tới không phải là lông vũ của con

chim Công mà là một loại ám khí!

Một loại ám khí thần bí nhưng rất đẹp.
Một loại ám khí đáng sợ.
Chẳng ai cóthể hình dung được vẻ đẹp của nó, cũng chẳng có ai có thể

thoát khỏi nó, chống lại nó!

Trong chớp mắt khi ám khí phóng ra, nét rực rỡ và vẻ đẹp thần bí đó

không những khiến người ta hoàn toàn mê muội thậm chí còn có thể khiến
người ta quên cả sự đáng sợ của cái chết! Nghe đồn, tất cả những người
chết bởi loại ám khí này trên mặt đều mang một nụ cười bí hiểm kỳ lạ.

Vì thế có rất nhiều người cho rằng bọn họ cam tâm tình nguyện chết bởi

loại ám khí này, cũng giống như một vài người biết rõ là tầm xuân có gai,
nhưng lại vẫn muốn hái xuống.

Bởi cái vẻ đẹp rực rỡ này, trừ phi không phải là người mới có thể kháng

cự lại!

- Ngài đương nhiên cũng biết Khổng Tước linh.
- Ta biết.
- Nhưng ngài lại không hề biết, Khổng Tước linh đã không còn tại

Khổng Tước sơn trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.