THIÊN THẦN - Trang 141

cả mọi người đều nhớ cô khi cô vắng mặt. Dạ đúng, chính em đã tự may
áo, và dĩ nhiên là em học kiểu áo của cô.
- Tôi thấy rồi - Rosie cười, mà cô làm đẹp đấy. Tôi tính sẽ may cho cô một
kiểu mới thật đẹp!
- Ồ thế sao! Thế thì tuyệt quá, thế là mơ ước của em thành sự thật rồi?
Nhưng thôi, ta vào nhà đi. Collie đang đợi cô đấy, chị ấy mong gặp cô ghê
lắm. Cô Rosie à, chị ấy tính từng ngày.
- Tôi cũng thế. Để tôi lấy cái túi xách đã, tôi đến ngay bây giờ. - Rosie
bước lui đến chiếc xe và sau khi đã lấy cái túi xách du lịch ở chỗ ngồi trước
xe, nàng quay qua Gaston, ông ta đang lấy vali và hành lý trong thùng xe
ra. - Chú đem tất cả lên phòng tôi, cám ơn chú nhé, Gaston.
- Không có gì, thưa bà De Montfleurie, không có gì.
Rosie trở lại với Yvonne và Lisette, rồi cả ba cùng đi vào trong lâu đài,
Lisette nói luôn mồm. Khi họ đi vào được nửa tiền sảnh rộng lát đá cẩm
thạch thì Rosie chợt ngước mắt nhìn lên.
Trên đầu cầu thang lầu, Guy de Montfleurie mặc áo quần cưỡi ngựa đứng
yên nhìn chăm chăm vào ba người.
Rosie điếng người một chốc, nàng đứng yên như phỗng, không tài nào
nhích chân được, lòng thắt lại. Người nàng không muốn gặp ở Montfleurie
lại là người đầu tiên nàng nhìn thấy.
Anh ta bước xuống cầu thang và đứng trước mặt nàng, một lát sau nàng
mới lấy lại bình tĩnh.
Anh ta nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhìn lại anh ta, cố giữ vẻ mặt tự nhiên,
không để lộ cảm xúc gì.
Anh ta nói:
- Chúng tôi cứ ngỡ chiều tối cô mới về, cô Rosalind.
- Gaston đã nói cho tôi biết rồi.
Guy bước đến gần hơn, nhìn vào mặt nàng.
- Cô mạnh khỏe chứ, cưng?
- Khỏe, cám ơn anh. Còn anh?
- Cũng thế.
Im lặng một chốc không ai nói năng gì với nhau hết. Đoạn anh ta cười nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.