THIÊN THẦN - Trang 142

miệng, một chân mày nhướng lên ra vẻ mai mỉa.
- Không hôn chào chồng sao?
Rosie vẫn yên lặng.
Anh ta cười:
- Xấu hổ thay. Nhưng tôi đã quen thói lạnh nhạt của cô rồi. Tôi quen lâu
rồi. - Anh ta lại cười rồi bước tránh nàng đi qua tiền sảnh, quất nhẹ cây roi
ngựa vào đôi ủng da. Đến cửa anh ta dừng lại, quay người, nói lớn - Tôi sẽ
gặp lại cô, cưng à. Chúng ta sẽ cùng ăn tối với nhau.
Rosie hít vào một hơi dài. Nàng hết kiên người, đáp lại:
- Không ăn với bố anh và các cô ở đây thì tôi ăn ở đâu.
Nói xong, nàng quàng tay quanh Lisette, dẫn cô bé lên lầu, Yvonne bước
theo sau.
Khi ba người lên đến giữa cầu thang, Rosie đưa mắt nhìn quanh những thứ
quen thuộc: ngọn đèn chùm bằng thủy tinh xưa cổ khổng lồ treo trên trần
nhà, những tấm thảm vào thế kỷ thứ X vì treo trên tường, những bức chân
dung các tổ tiên họ De Montfleurie treo trên những bức tường khác, và
nàng buồn rầu nghĩ đến Guy. Thật nhục nhã khi anh hoàn toàn khác bố anh,
người ao ước đứa con trai duy nhất trở thành người có trách nhiệm chăm lo
đến Montfleurie. Nhưng Guy nhu nhược, không có khả năng, ích kỷ và hư
hỏng khốn nạn. Anh ta đã làm cho bố anh tuyệt vọng. Và anh ta đã làm cho
nàng thất vọng.

Cách đây 8 năm, nàng đến làm dâu trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ này,
một cô dâu trẻ, vợ trẻ của anh ta. Nàng hết sức yêu thương anh, ngưỡng mộ
Guy de Montfleurie, vị bá tước tương lai. Nhưng mọi việc giữa hai người
đã hỏng bét, mà lại hỏng rất nhanh. Chỉ lấy nhau trong vài năm, hai người
đã phải sống ly thân. Bây giờ nàng cảm thấy không còn gì nữa với anh ta,
còn chăng có lẽ chỉ còn một ít lòng thương hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.