THIÊN THẦN - Trang 237

nói, cố giữ giọng bình tĩnh. - Thế nhưng, chắc bệnh đột ngột trở nặng, phải
không?
- Không hẳn thế. Collie đã bắt đầu đau đớn ở lưng trước lễ Giáng sinh,
nhưng nó giữ kín, không chịu cho ai biết. - Ông buồn bã lắc đầu. - Những
con đau trở nên không chịu đựng nổi vào đầu năm mới, ngay sau khi con ra
đi, cho nên nó phải đi thăm bác sĩ Junot ở Tours. Ông ấy khuyên nó đi Paris
để gặp các bác sĩ chuyên môn đã chữa trị cho nó mùa hè vừa qua. Ông ta
tin căn bệnh ung thư đã lan ra rồi. Collie đồng ý đi, nó đang chuẩn bị thì
bỗng... suy sụp. - Giọng ông nghẹn lại, phải quay mặt đi, tìm trong túi lấy
ra cái khăn tay. Sau khi đã hỉ mũi xong, lấy lại bình tĩnh, ông quay qua
Rosie nói nhỏ: - Nhưng Collie đang muốn gặp con đấy, Rosie, đừng để mất
thì giờ ở đây vô ích nữa.

*****

Collie quay mặt nhìn Rosie, cô nói bằng một giọng yếu ớt:
- Tôi đợi chị đây, Rosie. Tôi đợi chị đến.
- Tôi đến rồi đây, Collie thân yêu.
- Tôi sắp đi, đi rất xa.
Rosie ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường, nàng thỉ biết gật đầu. Nàng đưa
tay nắm bàn tay bé nhỏ, lạnh lùng của Collie, bóp mạnh tay cô trong tay
nàng, chốc chốc lại vuốt ve. Nàng mong sao an ủi được Collie.
- Giữa hai ta có một khoảng cách lớn, nhưng tôi luôn luôn ở bên cạnh chị,
Rosie à. Ở trong tim chị. Và chừng nào chị còn sống, tôi vẫn còn sống, vì
chị sẽ mang mãi hình ảnh tôi cho đến ngày chị chết.
- Ôi Collie, tôi không chịu đựng được những lời cô nói. Tôi không để cho
cô đi đâu. Cô phải chiến đấu để sống, để có sức khỏe. - Nước mắt chảy dầm
đìa trên mặt Rosie, nàng vội đưa tay kia lên lau nước mắt. - Cô đừng bỏ
chúng tôi mà đi.
- Tôi sẽ được tự do, chị Rosie à. Cuối cùng khỏi còn đau đớn nữa. Khỏi còn
buồn phiền nữa. Tôi sẽ đi với anh Claude. Anh ấy đang đợi tôi... - Đôi mắt
cô đã xanh lại càng xanh thêm và rất sáng. Đôi mắt dán chặt vào mắt Rosie,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.