THIÊN THẦN BAY QUA MỘ CON - Trang 87

Vậy là tôi ngồi dậy với chiếc áo sơ mi đã được mở một nữa và với làn

váy đã được tháo khóa một nửa, gọi thật nhanh cho con trai tôi từ chiếc
máy điện thoại nằm ngay trên nền phòng, cạnh ghế sofa.

Jamal bốc máy ngay sau tiếng chuông đầu. Nó khóc và hoàn toàn

không tìm cách che giấu điều đó.

– Mẹ ơi, – nó nói. – Anh ấy chết rồi, mẹ ơi! Ba nói là anh ấy chết rồi!

– Ai, Jamal! – Tôi thét vào trong ống nghe. – Ai? Ai?

– Gerard, – con trai tôi nức nở. – Mẹ ơi về nhà đi, mẹ ơi về nhà ngay.

Anh trai con chết đêm hôm qua!

Tôi nghẹn thở mất một lúc, sau đó mới gắng sức hít được không khi.

– Được rồi, con trai, – tôi nói. – Mẹ về nhà đây. Đừng khóc nữa, con

trai. Mẹ đang đi về đây.

Như người bị mê, tôi nghiến răng đứng dậy và đi về phía Basil. Cái

giường của anh rộng rãi, êm ái và đang mời gọi được chứa chất tình yêu.
Trên đó là thân hình để trần vạm vỡ của anh, chỉ được che một nữa bằng
chiếc drap giường màu than, trong sự chờ đợi hứng tình cao độ.

– Em phải về nhà, – tôi nói như người nửa tỉnh nửa mê và tránh ánh

mắt anh. Tâm thức tôi vẫn còn vang tiếng khóc của Jamal, nó khiến tôi sợ
kinh khủng. Tôi không muốn nán lại để giải thích nữa, tôi không thể. Tôi đi
thật nhanh và không quay lại lần nào.

Đúng lúc gần về tới nhà và vội vàng rẻ từ con phố South Harrison vào

Đại Lộ Trung Tâm thì tôi đột ngột nhớ ra là Basil vẫn chưa kể những gì tôi
muốn biết. Tôi buột chửi thành tiếng. Thế rồi một suy nghĩ khác xuyên vọt
qua óc não tôi như một lưỡi kiếm mảnh sắc, khiến tôi suýt chút nữa tông
thẳng vào chiếc xe tải đằng trước mặt và từng chiếc lông trên hai cánh tay
tôi dựng thẳng lên trời: Ngày hôm qua là thứ năm và Gerard bỏ mạng. Chỉ
có duy nhất năm ngày trời nằm giữa cái chết của nó và của anh trai nó.

•••

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.