mắt vốn linh hoạt giờ nhắm nghiền như không còn sức sống.
Cô bé bỗng mở miệng nói:
- Đạm Ngọc, em cảm thấy em cứ mở mắt ra là con em sẽ ra đi vĩnh viễn,
nhắm mắt vào thì Hải Hải sẽ vẫn còn ở đây… Thật đấy! Chị tin em đi! Thật
đấy…
Đạm Ngọc không làm phiền cô bé, để cô nằm trên đi văng mà nhớ về đứa
con đã mất. Cô bé vẫn nhắm mắt, chỉ đôi khi hàng mi rung động rồi những
giọt lệ từ từ ứa ra.
Thế nhưng… đàn ông có bao giờ nhìn thấy cảnh đó?
Có lẽ, suốt đời Đạm Ngọc cũng không thể quên rằng có một cô gái đã nói
với nàng: “… Em muốn chị làm mẹ đỡ đầu cho con em, được không Đạm
Ngọc…?”
Đôi mắt Đạm Ngọc không kìm được cũng chợt nhạt nhòa ướt.