Nên tôi đành nói, cốt lấy lòng nàng: “Cuối tuần này mình đi shopping một
chuyến đi! Anh muốn tặng em một bộ quần áo, coi như là trả nợ quà sinh
nhật lần trước.” Nhìn vẻ mặt kỳ dị trên mặt Đạm Ngọc, tôi lại cảm thấy cái
cảm giác của anh chàng người hầu nói chuyện với nàng cách cách, bèn nhẹ
nhàng thêm một câu: “Được không?”
…
Sáng thứ Bảy, thay xong quần áo, thắt chiếc cà vát đích thân Đạm Ngọc
chọn cho, tôi ngồi trên đi văng đợi Đạm Ngọc trang điểm.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, thoa phấn, rồi vừa vui thích vừa cẩn thận
kẻ lông mày, tô mắt, tô son…
Hai tiếng trôi qua, nàng công chúa diễm lệ bước ra, khẽ nháy mắt với tôi
một cái.
Tôi sững sờ như sắp ngất, làm Đạm Ngọc không kìm được phá lên cười
khanh khách.
Rồi Đạm Ngọc, với dáng vẻ của một đứa con nít sắp được đi chơi, ăn mặc
đẹp vui sướng chuẩn bị ra cửa.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại réo chuông, là bố tôi gọi. Bố ra sức thuyết
phục tôi về nhà một chuyến, nói con trai tôi ốm, viêm amiđan cấp tính.
Tôi lén nhìn sang Đạm Ngọc, nàng đang tròn mắt nhìn lại tôi vẻ hiếu kỳ.
Tôi nói vào điện thoại: “Viêm amiđan cũng không phải chuyện gì to tát lắm
mà, cắt đi là xong. con gửi tiền là được, cần gì phải đích thân về.”
Thế là bố tôi mắng cho một trận té tát, ông cụ bảo tôi không có tính người:
“Con nó còn nhỏ lại bị bệnh phải vào viện, mày làm bố mà sao lòng dạ sắt
đá lại thế? Con nó đang ở bệnh viện, ngày nào cũng khóc đòi bố, mày
tưởng mày quẳng mấy đồng tiền về là có thể thay thế được tình cảm hay
sao? Mày … mày …” Cơn giận dường như làm căn bệnh hen suyễn của
ông cụ lại muốn tái phát.
Tôi đành phải kiên nhẫn giải thích với bố, công việc, quan hệ, xã giao… tất
cả không vượt ra ngoài chữ “bận” . bố lo cho công việc cảu tôi, lại nghe
qua lời tôi thấy mọi việc có vẻ nghiêm trọng nên cũng không trách móc gì
nữa.
- Vậy cố gắng lúc nào ngơi ra một chút về mà thăm thằng bé nhớ chưa?