vì không nỡ bỏ ra 100 nghìn mà chuồn đi như một con sóc.
Nàng tỏ ra u buồn như vậy, tôi cũng chẳng có hứng thú đi tìm đáp án nữa.
Tôi bảo để tôi đi nấu cơm. Nàng chẳng trả lời, tôi đợi tận hai phút sau mới
nhận được cái gật đầu máy móc.
Tôi vào nhà bếp làm cơm, giống hệt đứa trẻ biết lỗi, biết điều tự tìm những
việc nhà mà làm mong chuộc tội. Vừa làm tôi vừa tưởng tượng, tí nữa làm
tình với Đạm Ngọc xong, tôi sẽ làm một màn ảo thuật lấy ra lọ nước hoa,
chắc chắn nàng sẽ cười ngất luôn.
Nghĩ đến đây, tôi không tránh khỏi nở một nụ cười ngớ ngẩn.
Lúc đang vo gạo, tôi nghe thấy tiếng di động của Đạm Ngọc reo chuông,
rồi đến tiếng nàng xưng tên trong máy. Ngôi nhà vốn yên tĩnh giờ bỗng rộn
rã tiếng nói cười của Đạm Ngọc.
Trí tò mò trong tôi bỗng bùng lên đòi biết người gọi điện thoại là ai và nói
những gì. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bếp, thò nửa cái đầu ra ngoài, ra sức áp tai
vào bức tường phòng khách… nghe thấy câu nói cuối cùng của Đạm Ngọc
trước khi cúp máy, “Được rồi, được rồi! Tôi sẽ đến ngay! Nhớ đợi tôi
đấy!... Ừ, thế nhé. Bái bai!”
…
- Em định đi sao?
Tôi ngay lập tức chạy ra hỏi, nhìn thấy Đạm Ngọc, lcú này đang trang điểm
lại, khuôn mặt dường như đã lấy lại được sức sống.
Nàng bắt đầu thay quần áo, đi giày thể thao, trang điểm trẻ trung, tươi tắn,
chuẩn bị ra ngoài.
- Em đi gặp ai thế?
Tôi nghiêm mặt hỏi, nhưng lại không cẩn thận để lộ ra những tia lo lắng
trong ánh mắt.
- Con trai Tào Lợi Hồng.
- Làm gì?
Tôi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục truy hỏi.
Đạm Ngọc lườm tôi qua khóe mắt, trả lời:
- Cậu ta tụ tập bạn bè, gọi em cùng đi.
- Nhưng …