THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 161

Tào Đình

Thiên Thần Sa Ngã

Dịch giả: Tạ Thu Thuỷ.

Chương mười bảy

Bước ra khỏi phòng Hà Duy, Đạm Ngọc mới phát hiện ra là trời đang mưa,
mưa xuân.
Mưa rắc nhẹ vào mặt nàng lành lạnh, những hạt bụi nước li ti đọng trên
hàng mi, làm xuất hiện trước tầm mắt nàng một vòng tròn tắng nhỏ - chớp
mắt một cái, biến thành hai vòng.
Đạm Ngọc nhìn lại lần cuối tòa nhà, phát hiện ra mình có thể ngay lập tức
nhận ra cửa số căn hộ của Hà Duy.
Ánh đèn màu trắng nhạt nhòa tỏa ra từ căn phòng khách nhà Hà Duy bỗng
tắt phụt. liền đó, ánh đèn màu vàng chanh trong phòng ngủ lại bật lên thay
thế.
Nàng lắn đầu, rũ hết những tiếc nuối còn sót lại, thầm nói lời xin lỗi.
Hà Duy là loại người mỗi ngày được ăn no, thêm cốc sữa chua trợ giúp tiêu
hóa là đủ thấy mình hạnh phúc. Nhưng Đạm Ngọc thấy rõ ràng, nàng và
anh ta không phải cùng một loại.
Vừa mới vào trong taxi, ngồi còn chưa ấm chỗ, Đạm Ngọc đã bị vật gì đó
cưng cứng ở trong túi áo khoác đâm vào người. nghi hoặc móc ra nhìn, hóa
ra là xâu chìa khóa hôm nọ Hà Duy ra vẻ bí mật xỏ vào ngón đeo nhẫn của
nàng, nói việc đưa chìa khóa cho nàng là tượng trưng cho sự tín nhiệm đối
với nàng.
Đạm Ngọc nghịch nghịch chiếc chìa trong lòng bàn tay. Nàng ghé mắt nhìn
qua lỗ xâu chìa khóa ngắm những chiếc đèn xe vút qua trên đường, hình
như tất cả đều trở nên mơ hồ như không có thực.
Nước mưa táp vào mặt kính, từ từ chảy xuống dưới. Mưa to rồi.

Hà Duy chạy trốn không mua giày ở khu mua sắm, lại thêm cái hình ảnh
khẩn cầu trông rất hèn kém lúc Đạm Ngọc chuẩn bị ra cửa gộp vào, làm
lòng Đạm Ngọc vừa khó chịu vừa nhức nhối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.