THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 162

Chiếc taxi loáng cái đã đổ lại trước khu cửa hàng Karaoke mà Tiểu Nhiễm
hẹn. Đạm Ngọc vừa kịp đặt hai chân xuống đất, chiếc xe đã lao vút đi
không chút do dự.
Nàng cảm thấy như trên con đường rộng lớn này, trừ những ánh đèn nhấp
nháy liên tục ra dường như chỉ còn lại một mình nàng đứng cô đơn trong
màn mưa.
Con gái thường xấu tính, có một căn nhà ấm áp thoải mái, có một người
yêu tốt đẹp, ân cần thì lại không thích, thấy cuộc sống qua đi sao mà an
nhàn vô vị. Họ cố sống cố chết thoát ra ngoài vì nghĩ cuộc sống bên ngoài
chắc sẽ đẹp hơn.
Đứng một mình trong mưa, Đạm Ngọc mới bắt đầu hoang mang, trí óc chỉ
toàn là hồi ức.
Ngay giây đầu tiên, khi Đạm Ngọc chẳng thèm nhìn đến những ngăn cản
của Hà Duy mà bước ra khỏi phòng, lòng nàng biết rõ ràng chuyện của hai
người thế là đã hết.
“Đạm Ngọc!” Có tiếng người gọi tên nàng.
Đạm Ngọc quay lại, thấy Tiểu Nhiễm đang đứng dưới mái hiên tòa nhà đối
diện, vẫy tay rối rít. “Đến đây!” - Cậu ta hét.
Cậu này thậm chí chẳng nỡ bước ra mấy bước, cứ lười biếng đứng nguyên
đấy mà chào hỏi.
Đạm Ngọc lặng đi mấy giây, cuối cùng nàng bước về phía Tiểu Nhiễm,
thấy mình sao giống con chó vui sướng chạy lại sau tiếng huýt sáo của ông
chủ thế.
Nàng lại nhớ lúc ngồi sau xe đạp Hà Duy, hít hà mùi mồ hôi rất đàn ông từ
người anh lẫn trong cơn gió thổi tới, chỉ ôm chặt lưng anh thôi cũng cảm
nhận được những phấn khích và niềm vui trong anh. Bỗng nhiên nghĩ đến
những dụng ý của Hà Duy.
Giống như thời xưa, người phụ nữ ngồi trên thuyền, người đàn ông ở bên
bờ quấn dây thừng vào vai ra sức kéo thuyền… Như thế mới có thể cảm
nhận được vị nguyên sơ nhất của ái tình.
- Nhanh lên! Cô thích dầm mưa à? – Tiểu Nhiễm thúc giục.
- Ờ! – Đạm Ngọc trả lời, đẩy nhanh bước chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.