THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 22

vậy, bất cứ ai, dù ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra đúng là phong cách
của dân gốc Thượng Hải. Những tố chất và hiểu biết của Á Đương khiến
Đạm Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ.
Bữa ăn được một nửa, bỗng nhiên Á Đương nhìn thẳng vào Đạm Ngọc,
hỏi:
- Con trai tôi cũng gần bằng tuổi cô. Nếu như cô trở thành mẹ kế của nó, cô
nghĩ nó có thể chấp nhận việc này không?
- Trên danh nghĩa, trách nhiệm của một người mẹ kế, tôi nghĩ, tôi có thể
làm rất tốt.
Còn thực ra, tôi với cậu ấy sẽ giống như hai chị em thôi. Con gái bao giờ
cũng trưởng thành hơn, trong khi những cậu trai bằng tuổi vẫn còn là
những cậu nhóc.
Kèm theo câu trả lời này, Đạm Ngọc nở một nụ cười rất hồn nhiên, thân
thiện như một cô chị gái thương em. Qua kẽ hở của chiếc mặt nạ, nàng thấy
miệng Á Đương dường như nhếch một nụ cười.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đạm Ngọc nói thêm một câu có thể cho là khá to gan:
- Với lại, tôi nghĩ nếu cậu ta có thể chấp nhận được cha mình thì cũng chấp
nhận được lựa chọn của ông ấy.
Thoạt nghe câu nói này có lẽ hơi có xu hướng xúi giục, Đạm Ngọc nói câu
này là muốn bày tỏ sự thành khẩn của mình, nhưng quả là hơi có mạo hiểm.
Á Đương gật gù, điều này khiến Đạm Ngọc tự cho là có lẽ mình đã vượt
qua được thêm một cửa ải. “Có lẽ nó sẽ thích bà chị mới này đấy.” Đạm
Ngọc cúi đầu cười e lệ, giả bộ như đang cắt đồ ăn nhưng trong lòng không
khỏi có chút đắc ý.
- Cô Nhậm có vừa ý không? – Á Đương đột ngột hỏi.
- Gì cơ ạ? – Đạm Ngọc nhất thời chưa hiểu rõ ý ông ta.
- Là tôi hỏi về bữa ăn hôm nay ấy.
- À! Thật sự rất tuyệt. – Đạm Ngọc gật đầu kèm theo nụ cười nhẹ nhàng,
lịch sự.
Câu nói này của Đạm Ngọc không hề có chút nịnh hót nào. Đến hôm nay,
nàng mới biết vì sao sự lãng mạn, thời thượng và cả nghệ thuật ẩm thực của
người Pháp lại được tôn vinh trên khắp thế giới. Từ món khai vị cho đến đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.