THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 24

bởi vì các hành động khác, cái nào cũng có thể giả vờ được, chỉ có những
cô gái khi e lệ đỏ mặt vì chẳng thể nào giả vờ mà có được.
Nhà đại tỉ phú tất nhiên chẳng bao giờ biết được, cái giây phút ửng hồng
đôi má của Đạm Ngọc ấy là do hiếu kỳ của người xung quanh chứ chẳng
phải là ngượng ngùng đơn thuần.
Á Đương thấy Đạm Ngọc như vậy thì khẽ mỉm cười nói:
- Đôi giày cao gót hôm nay rất hớp với cô đấy.
Trong giọng nói của ông lúc đó không hề có chút giả tạo nào, cũng chẳng
cố ý nhỏ tiếng, dường như hoàn toàn chỉ là một câu tán dương đơn thuần.
Nhưng vẻ vui mừng của Đạm Ngọc trước lời khen ấy thì lại là giả vờ hoàn
toàn.
- Cảm ơn ông! – Đạm Ngọc nói, đồng thời khẽ cuối đầu, nói nhẹ nhàng. –
Á Đương, tôi vào đây.
- Được rồi!
Đạm Ngọc đi thẳng vào sảnh khách sạn, không ngoái đầu lại một lần,
không hề gửi cho nhà đại tỉ phú một chút ánh mắt tình tứ khiểu như “Em
thích anh rồi đấy” hay đại loại như vậy.
Bước vào sảnh, ánh mắt chói loá rọi thẳng vào mắt Đạm Ngọc, làm nàng
cứ thấy mọi người xung quanh nhoà đi, mơ hồ không có thật. Trong thaóng
chốc, Đạm Ngọc bỗng tưởng như mọi thứ đều trôi vào lãng quên, đều tan
biến, kể cả Á Đương lẫn những sợi tóc bạc ánh sáng trên đầu ông.
Á Đương quay lại xe, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt ung
dung, bình tĩnh.
Người tài xế nhìn thấy sắc hồng đào trên khuôn mặt chủ mình:
- Sếp ạ, cô ấy xinh chứ!
- Đàn bà vừa đẹp vừa thồn minh là điều đáng sợ! Tào Lợi Hồng nói không
hề đổi sác mặt.
– Ta đi thôi.
Trong màn đêm, chếc Bentley màu trắng lao đi như một cơn gió, không để
lại một dấu vết nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.